"Trưởng lão, có vấn đề gì sao?" Thủy Nhược Hoa khó hiểu nói.
Vân trưởng lão hung tợn nhìn chằm chằm Ma Sách Tông, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dương Sát ngươi được lắm, hừ!"
"Các ngươi chẳng lẽ không phát hiện một vấn đề sao, Ma Sách Tông với Ngự Thú Tông đánh lượt này, lại không có người nào thụ thương!".
Thủy Nhược Hoa bật cười nói: "Song phương chênh lệch quá lớn, không có đại chiến, đương nhiên sẽ không có thương vong!"
Vân trưởng lão oán hận nói: "Bọn họ không thương tổn Ngự Thú Tông, chính là muốn giữ chiến lực cho bọn họ, để vòng tiếp theo bọn họ đánh với chúng ta, có thể toàn lực ứng phó!"
Thủy Nhược Hoa giật mình: "Đệ tử Ngự Thú Tông vừa vào sân liền dập đầu cầu xin tha thứ mà, người ta đã nhận thua như thế, mình cũng nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. . ."
"Nhược Hoa, đó là chuẩn tắc của chúng ta, sao có thể nói câu này với người trong ma đạo. Còn nữa, những ma đạo cuồng đồ, tên nào tên nấy tính cách bất thường, một người thì có khả năng thủ hạ lưu tình, làm sao có thể tất cả mọi người đều thủ hạ lưu tình? rõ ràng sớm an bài tốt, nhằm vào Huyền Thiên Tông chúng ta!"
"Đám ma đạo này là muốn đè ép Huyền Thiên tông chúng ta, để chúng ta lót đáy!"
Nghe được lời này, mọi người giật mình, sắc mặt chợt nghiêm túc lên.
Tuyên Thiếu Vũ càng cười lạnh nói: "Hừ hừ hừ. . . Người trong ma đạo quả nhiên bỉ ổi vô sỉ, chuyện gì cũng làm được!"
"Sư huynh, lời ấy sai rồi, bọn họ chẳng qua là sử dụng quy tắc, chưởng khống chiến cục mà thôi, sao lại là hạ lưu? Huống hồ, chúng ta vốn đã thua thiệt bọn họ, vừa mới rồi còn bỏ đá xuống giếng, khinees bọn họ tức giận, bọn họ làm vậy cũng hợp tình lý, không có quan hệ gì việc chính ma!" Sở Khuynh Thành chợt lên tiếng nói. Mọi người nghe vậy, cũng thử suy nghĩ, xong đều gật đầu.
Lúc trước bọn họ xác thực rất quá đáng, khó trách Ma Sách Tông dưới cơn nóng giận mà thay đổi đầu thương trực chỉ bọn họ. Nếu đổi vị trí, đoán chừng bọn họ cũng sẽ làm như vậy.
Tuyên Thiếu Vũ càng giận giữ, đầy hận ý nói: "Khuynh Thành sư muội, vì sao ngươi cứ luôn nói chuyện thay đám ma đạo kia, sẽ không phải bởi vì tiểu tử kia chứ!"
"Một nửa đúng là vậy, một nửa lại không phải!" Sở Khuynh Thành thản nhiên thừa nhận: "Hắn là bạn cũ của ta, bất cứ lúc nào nào, dù hắn như nào, ta đều nguyện ý đứng bên phía hắn! Huống hồ, không nói đến việc dứt bỏ tầng quan hệ, luận đại sự, bây giờ hai tông là thù địch, vô luận dùng thủ đoạn gì, chỉ cần không phá hư quy tắc, đều hợp tình lý. Cứ rơi vào hạ phong thì lấy thân phận của người ta ra mà tìm cảm giác ưu việt, chụp mũ lung tung. Đây là hành động của kẻ yếu, bất kể là ai làm ra việc này, Sở Khuynh Thành ta đều sẽ rất xem thường!"
Mọi người run lên, suy nghĩ thật lâu, đều hơi gật đầu, thâm biểu tán đồng!
Tuyên Thiếu Vũ tức giận đến tóc dựng đứng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sư muội, theo lời ngươi nói, nếu tiểu tử kia làm ra việc này, ngươi có phải cũng sẽ xem thường hắn?"
"Hắn sẽ không, vĩnh viễn sẽ không!" Sở Khuynh Thành vui vẻ nói, rồi ánh mắt nàng lại có vẻ giật mình lo lắng, lại lâm vào trong hồi ức: "Các ngươi không hiểu hắn, trước kia hắn so đấu đan với người ta, là so tốc độ, kết quả hắn đứng đầu, nhưng hắn dùng rất nhiều thủ đoạn hèn hạ, muốn hạ bệ người kia, kết quả khiến người kia phí mất hai lần dùng tâm huyết, mới miễn cưỡng luyện tốt lọt vào vòng trong, nhưng khi đó lại có người lên tiếng dị nghị, mình chỉ chậm hơn người kia một giây, nhưng phẩm chất cao hơn nhiều, theo đó có thể thay thế vị trí của người kia. Các ngươi cảm thấy, tình cảnh như thế nên làm thế nào cho phải?"
Chúng nữ đều rơi vào trầm tư, Đan nhi nói: "Chỉ là chậm một giây, nhưng phẩm chất đan dược cao hơn, theo ta nên lấy cái sau đi!"
"Ha ha ha. . . Lúc đó toàn bộ người có mặt chắc đều nghĩ như vậy. Nhưng chỉ có hắn ra mặt cho người kia. Lúc đó đã nói trước là so tốc độ, tất nhiên phải ưu tiên tốc độ, phẩm chất ưu tiên sau!"
"A, vậy hắn thật ngốc! Không phải ngươi nói mục đích của hắn là hạ bệ người kia à, cơ hội tốt như vậy, sao lại đột nhiên giúp người kia?" Đan nhi sững sờ nói.
"Đây chính là hắn, thua lỗi lạc, thắng công bình. Tuy là ác, lại ác một cách đại khí. Lúc đó ta cảm thấy hắn mất đi cơ hội tốt, cũng oán trách hắn, nhưng về sau suy nghĩ kỹ, ta thấy hắn làm không sai. Tuy hắn vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, nhưng hắn cũng có nguyên tắc. Lúc đó ta biết, người này bất luận thiện ác thế nào, thì hắn vẫn là một đại nam nhân đỉnh thiên lập địa!"
Chúng nữ chấn động, tất cả đều nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt lại đều hiện lên vẻ mờ mịt.
Trác công tử, dưới bề ngoài cà lơ phất phơ, đến cùng là người như thế nào vậy?
Tuyên Thiếu Vũ lại tức giận đến muốn nổ phổi, Sở Khuynh Thành nói lời ấy không phải rõ ràng nhục nhã hắn sao. Trác Phàm là chân chính nam nhân, chẳng lẽ hắn không phải sao? Bị nữ thần nói ngươi không phải là nam nhân, có nam nhân nào chịu nổi. . .
"Đúng, Khuynh Thành tỷ, về sau hắn thắng sao?" Đan nhi, vội vàng nói.
Sở Khuynh Thành gật đầu cười đắc ý: "Đương nhiên!"
"Vậy kẻ bại thế nào, chết sao?"
"Ha ha ha. . . chuyện này cũng rất bất ngờ, lúc đó xảy ra một trận đại chiến, người kia bị hắn giết ngay trước mặt mọi người. Kết quả về sau ta tới đây, tỷ muội trước kia truyền tin cho ta, ta mới biết được. Nguyên lai người kia luôn đi theo hắn, hai người cấu kết làm việc xấu với nhau!"
Ách, làm sao có thể? Chúng nữ triệt để mắt trợn tròn, bọn họ không phải là cừu nhân sao?
Sở Khuynh Thành thản nhiên nói: "Chính đạo có biết anh hùng trọng anh hùng ma đạo sao lại không có lý lẽ hai tên ác ôn cùng chung chí chứ? Còn nữa, bọn họ đều là luyện đan sư nhất lưu. . ."
"Khuynh Thành, chính ma có khác, chú ý phân tấc!" Sở Khuynh Thành còn chưa nói xong, Vân trưởng lão đã sợ đám cô nương đám này bị làm hư, vội vã quát.
Sở Khuynh Thành bất đắc dĩ nhún nhún vai, không nói nữa, chúng nữ thì chỉ đành hậm hực thở dài, ánh mắt nhìn Trác Phàm đã lại có thật nhiều ý tứ khác.
Một phương diện khác, hai tông tỷ thí vạn phần nhàm chán, người Ma Sách Tông lên sân, cao ngạo đứng một chỗ, đệ tử Ngự Thú Tông đi lên dập đầu cầu xin tha thứ, sau đó người Ma Sách Tông hơi vung tay đánh hắn xuống đài.
Ngay từ đầu, mọi người còn cười nhạo, xem thường không ngừng, về sau thì quen, nhàm chán, còn có người ngửa mặt lên trời ngáp chán nản.
Rốt cục, cuộc tỷ thí thứ 10 đã đến, hai người Trác Phàm và Hôi Hùng lên sàn!
"Hừ, một đám mất mặt mất hứng, để lão tử lên cho các ngươi biết cái gì gọi Ngự Thú Tông uy phong!" Hôi Hùng khinh bỉ nhìn các sư đệ sau lưng, hét lớn liên tục.
Tựa như một vị tướng quân trăm trận trăm thắng, hùng dũng hiên ngang xuất chinh.
Lỗ trưởng lão lúc này đã bị nhục nhã làm cho chết lặng, chợt thấy Hôi Hùng ra sân, trong mắt lại nổi lên vẻ hi vọng: "Hôi Hùng, Ngự Thú Tông chúng ta còn chưa thắng được trận nào đâu, toàn bộ hi vọng đều đặt trên thân ngươi!"
"Ha ha ha. . . Sư phụ, yên tâm đi, giao cho ta, ta không giống như đám vô dụng kia!" Hôi Hùng cười lớn một tiếng, kiệt ngao phách lối nói.
Chúng đệ tử trầm mặt xuống, khinh thường bĩu môi!
Đánh với Thần Chiếu tam trọng tu giả, thắng thì có vì mà vinh, đắc ý cái gì? hừ!
Nhưng bọn họ làm sao biết, Hôi Hùng mới là kẻ đáng thương nhất!
Trác Phàm chậm rãi đứng dậy, bình thản lên đài.
Dương Sát chợt hét lớn: "Trác Phàm, nhất định phải kiềm chế, đừng làm bị thương hắn!"
"Biết rồi" Trác Phàm khoát khoát tay nói.
Dương Sát lại vẫn lo sợ bất an, nhíu mày không thôi.
Quỷ Hổ thấy thế thì khuyên nhủ: "Cung phụng yên tâm, Trác quản gia là người có tâm cảnh cao nhất, lực lượng luôn luôn thu phóng tự nhiên, ta có thể làm được, hắn nhất định sẽ không nặng tay!"
"Ngươi biết cái gì, tình thế không như vậy! Các ngươi đều là Hóa Hư, đối phương thấy các ngươi liền bị dọa đến run chân, chỉ biết dập đầu cầu xin tha thứ, các ngươi đương nhiên có thể thu phóng tự nhiên. Nhưng các ngươi nhìn Hôi Hùng đi, bộ dáng thèm đòn của hắn lại đi bày trước mặt Trác Phàm, các ngươi nói xem, các ngươi mà thấy hắn như thế, các ngươi có thể nhịn được sao?"
Mọi người giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên, bộ dáng phách lối của Hôi Hùng, còn rất trêu ngươi Trác Phàm, như thể lão tử là thiên hạ đệ nhất vậy, mọi người liền không khỏi sinh ra một cơn tức giận.
"Không được!" Mọi người lo lắng nắm chặt quyền, đồng thanh kêu lên.
Quỷ Hổ càng cắn răng nói: "Thằng ôn con này, nếu ta trên đài, không đánh chết hắn cũng phải phế sạch hắn!"
"Chỉ hy vọng Trác Phàm có thể chịu đựng chút. Nếu không, tiểu tử kia chết chắc, kế hoạch của chúng ta cũng thất bại một nửa!"
Dương Sát chắp tay trước ngực, cầu nguyện, đầy vẻ khẩn trương. . .