Ông!
Ba động không gian xuất hiện, bốn phía trung ương hiện lên những vách tường vô hình.
"Kết giới phát lên, song phương vào trận!" Bình phán trưởng lão kết ấn hoàn tất, đảo mắt nhìn nhân mã song phương Ma Sách Tông, Ngự Thú Tông, ra hiệu bọn họ theo thứ tự lên sân.
Thích Trường Long tu vi cao nhất, dương dương tự đắc đi lên, khí thế Hóa Hư tam trọng cảnhlàm cho khí tức của tất cả mọi người trì trệ. Đến tận khi hắn đi vào kết giới kia, khí thế bị kết giới ngăn lại, mọi người mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Mà Ngự Thú Tông thì càng thêm bị dọa đến sợ mất mật, sắc mặt trắng bệch!
Người thanh niên hùng tráng Ngự Thú Tông cầm que trúc ghi số một, hai tay run run, nhìn lên đài, thấy Thích Trường Long đang cười lạnh, nụ cười kia sao mà đáng sợ, hắn chỉ có xúc động muốn khóc.
Lẽ ra thực lực hắn không yếu, Thần Chiếu thất trọng, con mẹ nó sao mà vận khí không tốt, rút được tên mạnh nhất bên đối, đây có khác gì dê nhập hang sói. Nếu đi lên, sợ trưởng lão vừa ra hiệu, hắn đã phải gặp tổ tiên a!
Hắn khổ sở nhìn Lỗ trưởng lão, cầu khẩn nói: "Trưởng lão, ta thua chắc, mình bỏ quyền có được hay không?"
"éo, ngươi có biết quy củ của Song Long hội không?" Lỗ trưởng lão hừ lạnh: "Thắng hai điểm, thua không điểm, mà bỏ quyền. . . Hừ hừ, trừ hai điểm. Nếu ngươi không ra sân, chúng ta tổn thất lớn!"
"Song Long hội này thật là hại người a, bỏ quyền đều không cho? Đây không phải rõ ràng bức người ta vào đường chết a!"
"Hừ, suy nghĩ của cao tầng, ngươi biết cái gì! Cái gọi là biết rõ không thể làm mà vẫn làm, biết rõ núi có hổ, vẫn phải khuynh hổ sơn hành! Song Long hội làm vậy là để xem đệ tử có tinh thần hi sinh vì tông môn hay không, nếu một cuộc tỷ thí mà cứ bỏ cuộc hết, vậy không chỉ là vấn đề thực lực của tông môn, mà còn là vấn đề nhân tâm. Cho nên, vì thể diện tông môn, đừng nói là Hóa Hư tam trọng, coi như hắn là Hóa Hư bát trọng, ngươi vẫn phải lên trận cho lão tử!"
Mẹ nó, người lên trận có phải ngươi éo đâu, nói chẳng dõng dạc như thế.
Người này oán thầm, nhưng không có cách nào, chỉ có thể ai thán một tiếng, bước chân khó khăn đi lên đài. Bởi vì, nếu hắn không lên, về sau sẽ bị tông môn truy cứu, sợ còn sống không bằng chết, còn không bằng trực tiếp chết cho thống khoái!
Hôi Hùng nở nụ cười trên nỗi đau của người khác: "Uy, trước kia không phải ngươi thích tranh giành cái danh đệ nhất tông môn với lão tử sao, bây giờ tốt rồi, đây chính là cơ hội cho ngươi thành danh đó. Nào giống đối thủ của ta, thắng không có gì hay ho, ha ha ha. . ."
Nghe vậy, người kia thầm hận trừng mắt, rồi lại nhìn về phía Trác Phàm, vẻ mặt hâm mộ. Thần Chiếu tam trọng a, thực lực như thế, ai cũng có thể thắng. Có thể được đánh với hắn, là vận khí bực nào a, chẳng lẽ kiếp trước Hôi Hùng cứu vãn toàn bộ đại lục?
Lúc này, hắn chỉ có thể trở lại hiện thực, nhìn Thích Trường Long nở nụ cười lạnh lẽo, hắn chỉ có thể lắc đầu, thở dài không thôi.
Đời này của lão tử, thật khổ!
"Được rồi, tỷ thí bắt đầu!" Bình phán trưởng lão cũng bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Vừa dứt lời, người kia vội vàng cúi đầu xuống, chắp tay trước ngực, giống như dập đầu cầu xin tha thứ, mảy may dũng khí ứng chiến đều không có.
Thấy vậy, Thích Trường Long cũng đứng yên cười khinh bỉ, người Ma Sách Tông thì cười to liên tục.
Lỗ trưởng lão xạm mặt lại, hận đến ngứa răng, mọi người Ngự Thú Tông càng xấu hổ cúi thấp đầu.
Sư huynh, quá mất mặt rồi, cho dù chết, ngươi cũng nên chết có tôn nghiêm a!
Thích Trường Long cười nhạo nói: "Tốt, rất biết điều, biết cất nhắc, hôm nay lão tử tha cho ngươi một mạng, cút đi!"
Bạch!
Chỉ vung tay lên, một cỗ cường đại phong cương chạm mặt, người kia còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, đã bị đánh bay xuống sàn. Đến khi hắn lấy lại tinh thần, mới phát hiện, mặc dù phong cương mãnh liệt, lại không có tâm thương tổn hắn, hắn vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
"Trận đầu, Ma Sách Tông thắng!" Bình phán trưởng lão ngán ngẩm nói, thực lực hai tông chênh lệch quá lớn, Song Long hội trước kia chưa bao giờ xuất hiện tình trạng như này,. lần này, rất rõ ràng Ma Sách Tông là tên quái thai.
Người kia nhìn trên Thích Trường Long, vừa sợ hãi vừa vui mừng, sống sót qua cơn đại nạn, cảm động nói: "Tạ ơn thủ hạ lưu tình, tạ ơn ân không giết. . ."
Bộ dáng kia, thật sự bỉ ổi đến cạn lời.
Mọi người lần nữa cười chế giễu, Lỗ trưởng lão càng giận đến ria mép run run.
Chúng đệ tử Ngự Thú Tông thấy thế thì sáng cả mắt lên, nguyên lai có thể bảo mệnh a. . .
Thích Trường Long lạnh lùng đi xuống đài, nhìn mọi người Ma Sách Tông, đều hiểu ý cười một tiếng. Bọn họ đều nghe lời Dương Sát mà thủ hạ lưu tình, kết quả là. . .
"Trận tỷ thí thứ hai, đệ tử hai tông lên sân!".
Nguyệt Linh đứng dậy, đi bộ nhàn nhã lên đàu, người đệ tử thứ hai của Ngự Thú Tông lại run run rẩy rẩy, bước chân chậm chạp, nơm nớp lo sợ tiến lên.
"Ưỡn ngực lên, mẹ nó, đừng có như tiểu tử kia, chiến tử cũng phải có cốt khí cho ta!" Hôi Hùng hung hăng vung vung nắm đấm, rống to lên, rất là anh hùng khí khái, sau đó lại nhìn qua người vừa bị Thích Trường Phong đánh xuống đài, tức giận mắng: "Còn ngươi nữa, thật là mất mặt, cả mặt mũi tông môn đều bị ngươi ném đi sạch, con mẹ nó ngươi còn có mặt mũi trở về?"
Mọi người lạnh lùng trừng mắt Hôi Hùng, thầm giận, mắng to trong lòng!
Hừ, đứng đấy mà gáy! Ngươi chọn được tên yếu nhất, ngươi là nhất. Nếu ngươi anh hùng như thế, vậy có gan đổi đối thủ với chúng ta hay không, xem lúc đó ngươi làm thế nào, hứ!
Không để ý ánh mắt mọi người, Hôi Hùng vẫn đầy mặt kiệt ngao, toàn thân đều có cảm giác ưu việt, nước bọt bay tứ tung mà chửi ầm lên. Dường như toàn bộ Ngự Thú Tông chỉ có hắn là anh hùng hảo hán.
Mọi người thì là e ngại thực lực hắn, đều giận mà không dám nói gì. . .
Một phương diện khác, người đệ tử thứ hai của Ngự Thú Tông là một tu giả Thần Chiếu lục tầng, sau khi lên đài, cảm thụ khí tức Hóa Hư cảnh của Nguyệt Linh, liền đổ mồ hôi như tắm. Sau đó hắn không nói hai lời, nằm ngã xuống đất luôn, đầu dập đại lễ, lại còn không có gan hơn cả người trước đó!
Mọi người quan chiến càng cười vang liên tục, cười đến đau cả bụng. Này nào phải là hạ tam tông chi chiến, căn bản chính là Ngự Thú Tông bái Ma Sách Tông làm cha nuôi mẹ nuôi a!
Mặt mũi cả cái tông môn nát be bét!
Lỗ trưởng lão đã tức giận đến toàn thân run rẩy, hai lỗ mũi thở hồng hộc, đã không chỉ là mất mặt xấu hổ, mà quả thực mặt mũi mười tám đời tổ tông đều không còn a!
Tất cả mọi người cùng là hạ tam tông, các ngươi làm như vậy, thể diện tông môn để đâu, đây còn xứng là đệ tử Ngự Thú Tông sao!
Nhưng các đệ tử đâu để ý mặt mũi này, chỉ cần có thể bảo mện là tốt rồi, những thứ khác, có hay không, không quan trọng :V!
Nguyệt Linh khinh miệt nói: "Không tệ không tệ, tỷ tỷ thì thích nam tử thức thời như thế, cút đi!"
Nói rồi, Nguyệt Linh nhẹ nhàng vung tay lên, đánh bay nam nhân kia ra ngoài. Nam tử kia tất nhiên vẫn yen ổn, từ dưới đất bò dậy, thấy quanh thân không lo ngại, liền mừng rỡ, vui vẻ cười to liên tục.
Đệ tử Ngự Thú Tông chúng càng sáng mắt, ào ào đứng lên, vui mừng khôn xiết, cười to lên, cứ như thể cuộc tỷ thí này, là bọn họ thắng. Điều này làm tất cả mọi người giật mình không hiểu, đợi qua một lát, mới phản ứng được, tất cả đều khinh bỉ cười ha hả.
Nguyên lai mục tiêu của đệ tử Ngự Thú Tông thấp như vậy, cứ còn sống là đại công tích a!
Lỗ trưởng lão thì tất nhiên là tức giận đến điên lên, chẳng những Hôi Hùng, đệ tử còn lại, con mẹ nó toàn là không có tiền đồ a!
Ma Sách Tông và Ngự Thú Tông vẫn tiếp tục tiến hành chiến đấu, mà kết quả còn rất nhanh, tất cả đệ tử Ngự Thú Tông, tất cả đều không ngoại lệ, vừa lên đài liền dập đầu cầu xin tha thứ, hi vọng đối phương có thể tha cho mình một mệnh.
Mà Ma Sách Tông cũng rất tình nguyện tác thành cho bọn họ, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống bọn họ, như là bố thí cho khất cái, vung tay lên, thưởng cho bọn họ một mạng.
Nhìn từng cảnh tượng mất mặt mất hứng ấy, Lỗ trưởng lão đã là tức giận đến không còn biết làm gì khác, hai mắt như muốn đổ máu, thất khiếu cũng đã tức đến chảy máu, giận sôi lên.
Vân trưởng lão thấy thế thì lại bất an, suy nghĩ một lát, hắn mới sợ hãi kêu lên: "Không tốt, đây là quỷ kế của Ma Sách Tông. . ."