Ngơ ngác nhìn sáu đạo khí thế cường hãn, Hôi Hùng xám cả mặt, thân thể run lên cầm cập, nhìn sư phụ hắn mà sắp khóc, nghẹn ngào nói: "Sư phụ, hắn. . . Bọn họ gian lận! Ba ngày trước rõ ràng bọn họ đều là một đám già yếu tàn tật, làm sao bây giờ đều biến thái như vậy? Bọn họ gian lận!"
"Đúng vậy a, làm cái quỷ gì vậy?" Lỗ trưởng lão ngơ ngác nhìn mọi người Ma Sách Tông, cũng có xúc động muốn khóc, trong lòng thầm mắng.
Đám gia hoả này chơi đồ sao, sao có thể trong ba ngày đề cao nhanh như vậy, quả thực không phải người, căn bản chính là một bầy quái vật a!
Hôi Hùng do dự nửa ngày, rồi mới kiên định nói: "Sư phụ, vòng thứ nhất chúng ta thua chắc rồi. Hay là. . . Chúng ta bỏ quyền a, để tinh lực dùng phó Huyền Thiên Tông. Đánh với đám này, ta bị đập chết mất!"
"CC!" Lỗ trưởng lão mắng to, oán hận nói: "Ngươi biết cái gì, Song Long hội chính là sợ có người lấy việc bỏ quyền mà nhằm vào một tông môn nào khác. Tất cả đều tính vào kết quả cuối, ngươi bỏ quyền, chính là chẳng có được cái gì!"
Hôi Hùng bất đắc dĩ nói: "Nhưng sư phụ à, dù chúng ta tỷ thí, chúng ta vẫn thua chắc a, người xem người ta kìa. Ta cảm thấy lúc chúng ta đến Ma Sách Tông, chúng ta bị Tà Vô Nguyệt lừa. Thứ hắn cho chúng ta xem, chính là đệ tử yếu nhất của hắn, đám người này mới thật sự là tinh anh môn a!"
Lỗ trưởng lão giật mình, cũng tức giận. Hắn vạn vạn không nghĩ đến, Tà Vô Nguyệt đường đường nhất tông chi chủ, vậy mà lại chơi trò tiểu nhân, có người đến cửa luận bàn, đệ tử lại không ra nghênh chiến, nếu truyền đi, chẳng phải là nhục nhã chín tông chúng ta?
Nhưng bây giờ thời khắc nguy cấp, hắn không còn cố kị như vậy, suy nghĩ một chút bèn nói: "Đồ đệ, ngươi không cần quá lo lắng. Bọn họ tuy có sáu kẻ mạnh, nhưng tương tự có bốn kẻ yếu a, chỉ cần mình vận khí tốt, luôn có thể lấy được chút điểm!"
Nghe vậy, Hôi Hùng nhìn trận doanh Ma Sách tông, sau đó khẽ gật đầu nói: "Ừm. . . Sư phụ, ngài nói có lý lắm!" Rồi ánh mắt hắn dừng trên thân Trác Phàm, chỉ chỉ hắn nói: "Sư phụ, tiểu tử kia chỉ có tu vi Thần Chiếu tam trọng, nếu ta chọn hắn thì không thể tốt hơn!" =)))))))))) khởi đầu của một pi kịch :.
Lỗ trưởng lão quay đầu nhìn Trác Phàm, khinh thường bĩu môi, rồi lại quay sang gõ đầu Hôi Hùng, mắng: "Thứ không có tiền đồ, bên kia có bốn Thần Chiếu cảnh, ngươi lại chọn tên yếu nhất. Xin người, ngươi là Thần Chiếu cửu tầng đó, không thể chọn tên đó, tiểu tử kia để sư đệ ngươi giải quyết. Như vậy chúng ta mới có thể tăng thêm phần thắng! Hừ, tiểu tử thúi, chỉ biết nghĩ cho mình!"
"Sư phụ, người cũng nói rồi mà, rút thăm xem vận khí, đâu phải ta muốn chọn là được, ta chỉ nói đùa chút thôi mà!" Hôi Hùng ôm chặt đầu, vạn phần ủy khuất nói.
Lỗ trưởng lão khẽ gật đầu, tiểu tử này nói đúng, có điều rất nhanh lại hung ác mắng: "Lão phu là giận ngươi không có chí tiến thủ, không phải mắng ngươi suy nghĩ lung tung! Cường giả, phải dũng cảm khiêu chiến kẻ mạnh, như thế mới có thể mạnh hơn, đừng có suốt ngày nghĩ đến việc bắt nạt mấy kẻ yếu rồi cho đó là tài ba, thứ không có tiền đồ, hừ!"
Hôi Hùng co rụt đầu lại, buồn bực gật đầu!
"Các đội đến rút thăm đi. Chỗ này có hai hộp gỗ, bên trong có mười cái thẻ, đánh dấu dãy số, mỗi người rút ra một tấm, hai người cùng số thẻ sẽ là đối thủ của nhau! Trình tự ciao chiến cũng quyết định từ đó!"
Dứt lời, hai đạo quang mang lóe qua, trên hai cánh tay trưởng lão bình phán xuất hiện hai hộp gỗ. Trác Phàm đi lên trước, thờ ơ vươn tay vào, lấy ra một thẻ, đưa cho trưởng lão kia xem xét.
Trưởng lão hơi gật đầu, cất cao giọng nói: "Trác Phàm, rút được số mười!"
"Ha ha ha. . . Số mười, thật không biết người nào xui xẻo như vậy, lại phải đánh với tên quái vật kia!" Phía trên khán đài, Viêm Ma nhếch miệng cười nói.
Đúng lúc này, một tiếng cười thanh lệ vang lên: "ha ha. . . Viêm Ma sư huynh, ngày bình thường ngay cả tinh anh chúng ta giao chiến, ngươi còn chẳng muốn nhìn, sao hôm nay lại có nhã hứng đến xem hạ tam tông đánh nhau vậy?"
Ngay sau đó, một nữ tử cực kỳ xinh đẹp xuất hiện bên cạnh hắn.
"Há, là Ngọc Mỹ a!" Viêm Ma ồ lên một tiếng, rồi lại thở dài: "Hạ tam tông chiến, thật là rất thaoas, lão tử không có hứng thú gì! Có điều. . ."
Nói đến đây, trong mắt Viêm Ma đột nhiên lóe lên một đạo quang mang sắc bén, như một con sói đói, hung hăng chằm chằm một bóng người phía dưới, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có một người nam nhân, đáng để lão tử cẩn thận đối đãi!"
Ngọc Mỹ giật mình, thấy bộ dáng Viêm Ma hung ác như vậy, nàng run run, kinh ngạc vô cùng. Bởi vì nàng biết, tâm tính Viêm Ma ham chơi, vạn vật không để trong lòng. Duy nhất để trong lòng, là Vũ Thanh Thu.
Vậy mà bây giờ, ánh mắt này còn sắc bén hơn khi nhắc tới Vũ Thanh Thu!
Chẳng lẽ, nơi này có kẻ mà Viêm Ma sư huynh coi trọng hơn cả Vũ Thanh Thu?
Nhìn theo ánh mắt hắn, Ngọc Mỹ thấy Trác Phàm đang buồn bực ngán ngẩm, liền ngạc nhiên nói: "Thần Chiếu tam trọng cảnh?"
"Đúng vậy a, Thần Chiếu tam trọng. . ."
Viêm Ma bất đắc dĩ gật đầu, rồi lại nghiến răng nghiến lợi mắng to: "Mẹ cái thằng lừa đảo, lấy cái tu vi Thần Chiếu tam trọng làm ngụy trang, đi khắp nơi giả heo ăn thịt hổ. Lần trước Lão tử suýt chút nữa. . ."
Viêm Ma Nói đến đây thì nhất thời nhớ bên cạnh còn có Ngọc Mỹ, liền im miệng.
Ngọc Mỹ lại càng hiếu kỳ, khẩn cấp hỏi: "Lần trước làm sao?"
"Không có gì, ngươi không cần hỏi nhiều, chuyện không liên quan đến ngươi!" Viêm Ma nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt mũi xấu hổ mà đỏ lên. Hắn là thực sự khó có thể mở miệng.
Chẳng lẽ lại đi nói với người ta, lần trước suýt chút bị tiểu tử Thần Chiếu tam trọng làm thịt sao? Vậy mặt mũi hắn còn để ở đâu được?
Nhưng hắn càng không nói, Ngọc Mỹ càng hiếu kỳ, nhìn Trác Phàm, nàng nở một nụ cười quỷ dị.
Tiểu tử này, thế mà có thể khiến Viêm Ma sư huynh tức thành bộ dáng này, thú vị đấy.
"A, số mười, số mười!" Phía dưới, Hôi Hùng vừa rút ra que trúc, liền không nhịn được mà kêu to lên, hớn hở ra mặt, vui mừng khôn xiết. Sau đó, tà cười nhìn Trác Phàm.
Bình phán trưởng lão cùng mọi người đều hiện vẻ khinh bỉ ra mặt, Lỗ trưởng lão mặt mo đỏ ửng, xấu hổ cúi thấp đầu.
Hắn dạy dỗ kiểu gì mà ra được tên đồ đệ không có tiền đồ như thế a, không phải đã nói, ngươi Thần Chiếu cửu tầng, lại đi đánh với Thần Chiếu tam trọng, coi như đánh thắng, lại có gì đáng để kiêu ngạo? Bây giờ ngươi càng hưng phấn, chỉ có thể chứng minh ngươi càng là kẻ yếu mà thôi, thật là làm lão phu mất hết mặt mũi mà.
Chỉ có những người biết thực lực của Trác Phàm, thấy hắn như thế, đều xùy cười một tiếng, thầm thở dài nói, ngu ngốc!
"Ai, ngu hết đường cứu, hắn đánh với con quái vật kia, có gì để cao hứng, đây là muốn đi đầu thai sớm a!" Hàn tam thiếu than nhẹ nói.
"A, hạ tam tông lại có một con ngựa ô như thế. Chỉnh thể thực lực, ép thẳng tới thượng tam tông. Xem ra lần này, có tông môn thượng tam tông sẽ xuống ngựa hay không thì không rõ, nhưng địa vị trung tam tông khẳng định có người khó giữ được!" Ngọc Mỹ tán thưởng, rồi không biết vô tình hay là cố ý mà nói: "Đại hán Ngự Thú Tông kia thế mà chọn được tên yếu nhất, thật sự là vận khí tốt a!"
Viêm Ma nghe thế, lại cười lạnh: "Vận khí tốt cái rắm, hắn chết chắc!"
"A, sao lại như vậy?" Ngọc Mỹ nhíu mày, nghi hoặc nói: "Bọn họ chênh lệch sáu tầng tu vi, chẳng lẽ tiểu tử kia có khả năng thắng được sao?"
Viêm Ma trợn mắt, nào chỉ là thắng, đánh với tên này, chẳng khác nào tự sát!
Nhưng tất nhiên không dám nói ra miệng, Ngọc Mỹ lại càng thêm hiếu kỳ, đôi mắt càng thêm chăm chú nhìn Trác Phàm. . .
Nơi Ma Sách Tông nghỉ ngơi, Dương Sát nhìn những hùng tráng chi sư trước mặt, tâm tình kích động nói: "Các vị huynh đệ tỷ muội, thấy các ngươi cường hãn như thế, lão tử cảm thấy cực kì vui mừng, cảm thấy lần này chúng ta có thể đánh thẳng đến trung tam tông. . ."
"Nói điểm chính!" Trác Phàm đạm mạc nói.
Dương Sát trì trệ, rồi cười khoát khoát tay, lại không coi là ngang ngược, vẫn vui vẻ nói: "Ừm, vốn còn muốn khen ngợi các ngươi thêm, nhưng Trác quản gia nói như vậy, vậy ta cũng nói điểm chính đi. Trọng điểm chính là, lát nữa đánh với Ngự Thú Tông, các ngươi thủ hạ lưu tình cho ta, đánh ngã bọn họ là được, tuyệt đừng làm bị thương!"
"Vì sao?" Lục Hạt sững sờ nói: "Thằng lợn Hôi Hùng kia, lúc trước còn kiêu ngạo như vậy, chúng ta đã muốn dạy dỗ hắn từ lâu. Bây giờ có cơ hội, sao lại kêu chúng ta thủ hạ lưu tình?"
Dương Sát nghiêm mặt nói: "Không phải thủ hạ lưu tình, mà chính là sách lược, nếu như chúng ta đả thương bọn họ, thì chẳng khác nào giúp Huyền Thiên Tông. Các ngươi cũng biết, cái đám vong ân phụ nghĩa đó mới đáng căm ghét nhất!"
Nghe được lời này, mọi người sáng mắt, ngay sau đó tất cả đều cười lạnh!
Dương Sát lại cường điệu nhắc nhở Trác Phàm: "Nhất là ngươi, đừng có vì nữ nhân kia mà không để ý lợi ích tông môn mình!"
Trác Phàm đạm mạc gật đầu: "Yên tâm đi, ta có chừng mực. Còn nữa, nàng cũng có thực lực, cho dù Hôi Hùng lên cũng không thành vấn đề, ta không lo lắng. . ."