.
Bộ Ma Hoàng này vẫn do 1 tay mình dịch nên tiến độ chỉ đc có vậy thôi nha ae. Ae muốn nhanh thì có thể donate qua momo 0966932518 hoặc mở khóa hàng ngày tăng lên thì tiến độ sẽ đc đẩy nhanh nhé mn.
Một buổi sáng sớm, Dương Sát trở lại tiểu viện, khoái chí cười lớn, "Ha ha ha. . . Thống khoái thống khoái, còn muốn cáo trạng chúng ta, đúng là tự rước lấy nhục a!" Đi phía sau là Âm Sát cùng Quỷ Sát, cũng cười hiện rõ hỷ ý.
Trác Phàm đẩy cửa phòng, kỳ quái nói: "Sao vậy, chơi đồ à?"
"Hắc hắc hắc. . . còn sướng hơn chơi đồ ấy chứ!" Dương Sát cười tà, rồi nhìn khắp các gian phòng, cao giọng nói: "Đám nhãi con kia đâu, còn không mau ra đây, ra chia sẻ thành quả thắng lợi hôm nay"
"Muốn khoe khoang thì nói với ta là được, để bọn họ tĩnh tâm tu luyện. Vừa mới đột phá tu vi, mấy ngày nay đang rảnh, phải vững chắc cho thật tốt!"
"Ha ha ha. . . Nói đúng, vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo, dù sao chúng ta là nam nhân, phải không ngừng khiêu chiến lên trên. Chỉ là hạ tam tông, đã khó thỏa mãn dã tâm của chúng ta!"
"Trác quản gia, ngươi biết sáng sớm hôm nay chúng ta đi làm gì không?"
Trác Phàm lắc đầu nói: "Không biết, cũng không muốn biết, nhiều lắm là bị gọi đi, xử lý chuyện hôm qua, còn có thể làm gì?"
Ách!
Dương Sát trì trệ, bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Tiểu tử này, chỉ một điểm này khiến người ta hận đến nghiến răng, cái gì cũng biết, người ta muốn thần bí chút cũng không được, thật sự là mất hứng, hừ!"
"Ha ha ha. . . Dương Sát, ngươi có chuyện gì thì nói thẳng đi, ngươi sao mà làm khó được hắn, nếu ngươi không nói, thì để ta nói!" Âm Sát cười nói.
Nghe vậy, Dương Sát liền cuống lên, vội vàng nói: "Không không không, phải để ta nói, chuyện này, nhất định phải để ta đích thân giảng thuật mới càng đặc sắc!"
Mọi người liếc nhìn nhau, đều cười nhẹ lắc đầu. Tiểu tử này, bình thường chẳng có gì đặc biệt thích, chỉ thích kể chuyện, cho hắn thỏa mãn đi thôi!
"Sáng sớm hôm nay, ta đang nghỉ ngơi thì nghe tiếng gõ cửa, ra ngoài thì thấy một người trung niên mặc vải thô áo gai. Người này tuy dung mạo không đáng để ý, nhưng một thân khí thế cường hãn. . ." Dương Sát giống như kể chuyện diễn nghĩa, tình cảm dạt dào.
Trác Phàm xạm mặt lại, lạnh lùng nói: "Nói điểm chính!"
"Người kia là người của Song Long Viện, gọi chúng ta đi nói rõ chuyện ngày hôm qua!" Dương Sát trầm mặt xuống, rồi lại oán hận nói: "Ngươi có thể thông cảm cho tâm tình người ta hay không!"
Trác Phàm thở dài, lắc lắc đầu, bây giờ hắn mới biết, vì sao toàn bộ Ma Sách Tông đều sợ tên này, nguyên lai nghe hắn nói cố sự, thật rất đau a, là đau lòng.
Thấy Trác Phàm trầm mặc không nói, Dương Sát trầm ngâm thật lâu, cuối cùng nín xuống, tiếp tục nói: "Lúc đó chúng ta tới chỗ tỷ thí hôm đó, đó đã một vùng phế tích, hoang vu cô tịch, lúc đó đã có hai bóng người cao lớn vĩ ngạn đứng im lặng hồi lâu ở đó, làm cho chúng ta lòng sinh sùng bái. . ."
"Nói điểm chính!" Trác Phàm khó chịu nói: "Còn nữa, hôm đó lão tử chỉ phá huỷ một bức tường mà thôi, lấy đâu ra một vùng phế tích?"
Dương Sát bất mãn nói: "Thôi được rồi, mẹ nó, mất cả hứng. Thực chính là hôm nay chúng ta bị gọi đi, gặp được Song Long Chí Tôn. Còn có trưởng lão bình phán cùng tàn hồn Lỗ trưởng lão, Hai vị Chí Tôn cùng hai bên chúng ta, ba phe đối chất!"
"Cái gì, Song Long Chí Tôn đích thân tới đó?" Trác Phàm không khỏi sững sờ thốt lên.
Dương Sát gật đầu nói: "Đương nhiên, hạ tam tông xảy việc lớn như vậy, Song Long Chí Tôn tất nhiên đích thân đến hiện trường xem. Mà lại, biểu lộ của hai vị Chí Tôn còn rất kinh dị a. Sau cùng còn quyết định đích thân tọa trấn hạ tam tông thi đấu, chính là vì phòng ngừa tiểu tử ngươi lại ngáo lên, ha ha ha. . ."
"Song Long Chí Tôn bởi vì ngươi mà ra mặt, thật sự là vinh hạnh lớn lao!" Âm Sát gật đầu, vui vẻ cười nói.
Trác Phàm khẽ chau mày, cảm thấy kỳ quái, "Chẳng lẽ, chuyện hôm đó cứ như vậy mà kết thúc?"
"Đương nhiên, còn có thể thế nào? Lúc đó ta cũng đã nói, ngươi xuất thủ trên đài là nhằm vào Hôi Hùng, những đệ tử Ngự Thú Tông chết thảm, hoàn toàn là bị dư âm năng lượng đánh chết, không có quan hệ gì với chúng ta. Điểm này, trưởng lão bình phán cũng tự thuật chi tiết. Song Long Chí Tôn luôn luôn công bằng, đương nhiên sẽ không khó xử chúng ta!"
"Lỗ trưởng lão thì sao, hắn cam tâm cho qua chuyện như thế sao?"
"Này, hắn nào có thể cam tâm? Nhưng mà dù cho hắn có nói rách mồm, Song Long Chí Tôn vẫn không nghe hắn. Dù sao sự thật bày ở trước mắt, tới tham gia Song Long hội, không phải cần chuẩn bị tâm lí tổn thất nặng nề sao? ha ha ha. . ."
Dương Sát ôm bụng cười nói: "Đúng rồi, hắn còn cáo trạng chúng ta, nói không thấy chúng ta trong tinh anh môn Ma Sách Tông, nói chúng ta nhờ người ngoài. Lúc đó ta mới nói cho hắn biết, chúng ta là tạp dịch phòng. Kết quả, hắn trợn tròn mắt, còn nói tông chủ chúng ta tiểu nhân vô sỉ, làm chuyện trên lừa dưới gạt! Sau cùng, Song Long Chí Tôn thấy hắn phiền quá, còn phải giúp hắn nhanh chóng tìm một nhục thân mới, hắn mới không chết được! Ha ha ha. . . hắn lúc đó tức không nhẹ đâu."
Nghe đến đây, ba người còn lại cười to. Thật không may cho Lỗ trưởng lão, không có một lí lẽ nào hữu dụng, nhưng chỉ có một câu dù hắn nói đúng, đó chính là tông chủ của bọn họ thật là tiểu nhân vô sỉ!
Điểm này, chính bọn họ đều không phản đối!
Mọi người liếc nhìn nhau, ngầm hiểu mà lần nữa cười to lên.
Thế mà, đúng lúc này, một tiếng hét lớn chợt vang lên: "Trác Phàm, Trác Phàm, không tốt, Sương Nhi nàng bị người bắt đi!"
Bốn người không khỏi sững sờ, giương mắt nhìn ra ngoài, thấy Vĩnh Ninh công chúa đang cuống cuồng chạy tới.
"A, lại là nha đầu kia, không phải nàng là người thứ nhất chạy tới chúc mừng ngươi sao. Còn có nha đầu kia đâu, bị bắt đi rồi?" Dương Sát kỳ quái nói: "Không thể nào a, ở Song Long Viện, ai dám động thủ? Không muốn sống nữa sao!"
Trác Phàm đỡ lấy Vĩnh Ninh, thản nhiên nói: "Đã xảy ra chuyện gì, từ từ nói!"
"Trác Phàm, không tốt, chúng ta vừa ra cửa thì bị một đám thế tử nước khác đùa giỡn. Sương Nhi cản bọn họ lại, để ta đi cầu cứu, bây giờ sợ đã bị bắt đi. . ." Vĩnh Ninh cuống cuồng nói.
Bọn người Dương Sát đều cau mày nói: "Song Long Viện, con ông cháu cha nào dám to gan như vậy? Dù các quốc gia đến đây quan chiến là khách quý, cũng không có lá gan này! Còn nữa, gặp phải chuyện này, tùy tiện tìm người của Song Long Viện là đều có thể giúp nàng giải quyết, cần gì phải chạy xa như vậy, đến tận đây cầu cứu?"
"Trác Phàm, ngươi nghe ta nói. . ." Vĩnh Ninh tự thuật lại mọi chuyện.
Dương Sát bật cười: "Được, nha đầu này khẳng định bị dọa sợ rồi, nói chuyện còn rườm rà hơn cả lão tử."
"Được, ta biết rồi, bây giờ chúng ta đi cứu Sương Nhi!" Trác Phàm gật đầu.
Dương Sát sững sờ: "Uy, chuyện này quá cổ quái a, ngươi còn thật đi?"
Trác Phàm cứ như không nghe thấy hắn, ôm lấy eo Vĩnh Ninh, bay lên không trung biến mất.
Dương Sát còn muốn nói tiếp, Âm Sát lại vỗ nhè nhẹ vai hắn, cười nói: "Không có gì đáng ngại, tiểu tử này tinh khôn hơn ngươi nhiều, ngươi đều có thể nhìn vấn đề, hắn có thể nào nhìn không ra?"
"Biết rõ núi có hổ, vẫn khuynh hổ sơn hành?" Dương Sát bật cười, rồi lại thở dài: "Tiểu tử này, thật đúng là kẻ tài cao gan lớn a!"
Nói rồi, ba người liếc nhìn nhau, đều trở về phòng, không chút nào lo lắng cho an nguy của Trác Phàm. . .
Một phương diện khác, trong rừng rậm, hai mắt Sương Nhi khép hờ, điềm tĩnh nằm tựa trước một cây đại thụ Quanh người nàng bị một tầng vầng sáng màu xanh lam nhạt bao phủ, bươm bướm dài màu lam nhạt hơn một mét không ngừng bay múa chung quanh nàng, huy sái ra ánh sáng màu xanh lam.
Bỗng nhiên, Sương Nhi mở to mắt, trong đồng tử giống như chư thiên tinh thần, thần bí mà thâm thúy, rung động kỳ dị chợt khuếch tán ra, chấn vỡ toàn bộ ánh sáng màu lam, sau đó lại nhẹ nhàng nhắm mắt, như ngủ thiếp đi.
Con bướm chấn động mạnh, thân thể run rẩy hai lần, hoảng hốt nhìn Sương Nhi, phát ra giọng nói quen thuộc: "Tiểu nữ oa này đến cùng là ai, lão phu thế mà không thể xâm lấn thần thức của nàng, khống chế nàng, chỉ có thể đánh nàng đánh bất tỉnh?
Người này, chính là thần hồn Lỗ trưởng lão!
Lúc trước thân thể hắn bị hủy, vẫn chưa lộ ra hình thái thần hồn, chính là sợ mọi người biết lực lượng của hắn, có đề phòng, bây giờ hắn muốn báo thù, cho nên phát huy ra chánh thức lực lượng. Thần hồn của Lỗ trưởng lão là moojt lĩnh vực thần hồn dị thường hiếm thấy, sẽ khiến địch nhân rơi vào vô tận ác mộng địa ngục, Mộng Điệp. . .