Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1095 - Chương 1096: Huyễn Đồng Vs Mộng Yểm

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1096: Huyễn Đồng vs Mộng Yểm

Một tiếng xé gió lên, Trác Phàm mang Vĩnh Ninh đi vào mảnh rừng rậm này, cả hai người tìm kiếm khắp các ngõ ngách.

"Hắc hắc hắc. . . Rốt cục, đợi lão phu xử lí tiểu quái vật ngươi, lại chôn hai nữ oa này cùng với ngươi, hừ!" Lỗ trưởng lão cười lạnh, rồi ẩn vào rừng sâu, để lại Sương Nhi vẫn tựa lưng bên cạnh đại thụ, khuôn mặt yên tĩnh!

Bỗng nhiên, Vĩnh Ninh chỉ vào một cây đại thụ, vội vàng nói: "Là Sương Nhi!"

"Ha ha ha. . . nhãn lực của ngươi lại còn tốt hơn cả ta!"

Trác Phàm đáp xuống mặt đất, thấy Sương Nhi đang hôn mê bất tỉnh, hai người Trác Phàm đi về phía Sương Nhi, khóe mắt liếc nhìn bốn phía, khóe miệng Trác Phàm nổi nụ cười lạnh!

Ông!

Hai người còn chưa đến gần Sương Nhi, một rung động không gian vô hình đột nhiên chớp động quanh bọn họ. Ngay sau đó, từng luồng sáng màu xanh lam phát lên, hoàn cảnh xung quanh hai người đột nhiên biến đổi, hóa thành một thế giới trắng xoá, không có cái gì, liếc nhìn không thấy bờ.

Bên cạnh hắn, Vĩnh Ninh cũng dần dần mờ đi, sau đó rất nhanh. Nơi này, chỉ còn lại một mình Trác Phàm.

"Huyễn cảnh?" Trác Phàm không khỏi xùy cười: "Nơi này quả nhiên là cái bẫy!"

"Ha ha ha. . . Biết là bẫy còn bước vào, tiểu tử hỗn trướng, ngươi quả nhiên phách lối cực kỳ!"

Trác Phàm nghe giọng này liền khinh thường nói: "Lỗ trưởng lão? Hóa Hư cảnh như ngươi, thế mà lấy hai tiểu cô nương làm mồi nhử, không ngại mất mặt sao?"

Lỗ trưởng lão cười lạnh: "Thì sao? Nơi này là Song Long Viện, bên cạnh ngươi lại có ba cung phụng bảo hộ, lão phu chỉ có thể dụng kế, ta thấy hai nữ nhân này rất thân cận ngươi, ta mê hoặc thần trí các nàng, nhưng có một đứa không biết sao lại không bị mê hoặc, lão phu cực kỳ khó hiểu!"

"Há, ngươi nói là Sương Nhi a!" Trác Phàm vẫn có vẻ rất bình tĩnh, còn nói rõ cho hắn biết: "Nàng là thánh nữ Thiên Vũ, đại thiện quan thiên, Thức Mệnh đồ, càn quét mê vụ, thấy rõ chân tướng. Ngươi dùng mê thuật với nàng, quả thực là đụng trên họng súng!"

Lỗ trưởng lão run lên, giật mình nói: "Thì ra là thế, lão phu nghe nói, Thiên Vũ có Vân tộc kỳ dị. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên không tầm thường. Nhưng tiểu tử, ngươi nói bí mật này cho lão phu, không sợ lão phu bắt nữ oa kia về sao? Dù sao, đây là kỳ tài đấy!"

"Nghiên cứu cl, một người chết, nghiên cứu quỷ a!" Trác Phàm cười lạnh: "Lão tử đã dám nói cho ngươi biết, ắt có niềm tin để ngươi cẩn thủ bí mật này. Mà người chết, là dễ giữ bí mật nhất!"

Lỗ trưởng lão không khỏi cười lớn: "Ha ha ha. . . tiểu tử cuồng vọng, bây giờ ngươi nằm trong tay ta, dựa vào cái gì mà nói có thể lấy mạng lão phu?"

"Khặc khặc khặc. . . thân thể ngươi bị lão tử hủy, hủy thêm nguyên thần của ngươi, để ngươi thần hồn câu diệt, có tốn thêm bao sức đây!"

Vừa dứt lời, sau lưng Trác Phàm, hai cánh triển khai, tản ra ánh sáng mông lung, phiêu đãng bốn phía, "Lão đầu tử, ngươi phải biết, huyễn cảnh chung quy là huyễn cảnh, không phải là thực chất. Bây giờ ta triển khai Lam Hải Mị Ảnh Dực, một khi ngươi dính phấn, cũng sẽ rơi vào huyễn cảnh, không dứt ra được, huyễn cảnh thần hồn của ngươi tất phá!"

Trác Phàm liên tục vỗ cánh, quang phấn phiêu tán, Lỗ trưởng lão lại cười nhạo nói: "Tiểu tử thúi, ngươi thật sự là tứ chi phát triển a! Lam Hải Mị Ảnh Dực xác thực hiếm lạ, nhưng nó chỉ có thể nhằm vào có thân thể người. Thân thể lão phu đã hủy, sao có thể rơi vào huyễn cảnh? Ngươi cũng chỉ là một th ngu, hahaha. . ."

Thân thể trì trệ, sắc mặt Trác Phàm ngưng trọng lên, dường như mới phản ứng được! Rồi hắn thu hồi hai cánh, cánh tay chợt nổi lên hồng mang, gầm thét: "Hừ, huyễn cảnh là giả, quyền của ta là thật. Huyễn cảnh bố trí trên cơ sở thế giới thật, ta hủy sạch chỗ này, xem huyễn cảnh của ngươi có phá hay không!"

Trác Phàm vỗ mạnh hồng quyền xuống đất! Oanh! Không gian nổ đùng đùng, khắp nơi kịch liệt rung động, nhưng nó lập tức bình tĩnh trở lại, ngay sau đó hồng mang bắn ngược, bắn trúng Trác Phàm, Trác Phàm bị bắn ngược ra xa, đồng thời còn phun ra một ngụm máu tươi.

"Ha ha ha. . . tiểu tử ngươi chỉ biết cậy mạnh, thân thể có mạnh đến mấy cũng không thể phá huyễn cảnh của lão phu!" Lỗ trưởng lão lần nữa đắc ý quát lên.

Trác Phàm đứng lên, khó tin lắc đầu: "Không thế nào, đây nhất định là ảo giác, ta cho thêm mấy quyền, huyễn cảnh tất phá!"

Nghĩ như vậy, Trác Phàm mạnh mẽ huy quyền về bốn phía, kình lực trực thấu thương khung. Nhưng những quyền kia đánh trên không trung, lại đều thấy không gian rung động, rồi lại bắn ngược trở về, lần nữa đánh cho hắn trọng thương.

Cứ thêm ba năm quyền như vậy, trên người Trác Phàm đã chồng chất vết thương, tự mình làm đến không thành hình người!

Lỗ trưởng lão cười to: "Tiểu tử, dù thân thể ngươi mạnh đến mấy, lần này chết chắc. Nơi này chính là thế giới của lão phu, không phải do ngươi làm chủ!"

Ngay sau đó, không gian xung quanh lần nữa biến đổi, trở thành một thế giới huyết sắc, dưới chân Trác Phàm đột nhiên biến thành một ao máu. Từ bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, hàng ngàn hàng vạn ác quỷ tới gần Trác Phàm, trên thân đều đầm đìa máu me, ruột xuyên bụng nát, trong mắt tản ra vẻ tà ác bạo lệ!

"Trác Phàm, trả mạng cho ta!"

"Trác Phàm, trả mạng cho ta!"

Trong đó có một nhóm người, chính là địch nhân mà Trác Phàm đã từng giết, lúc này đến đòi mạng hắn!

Trác Phàm không khỏi quá sợ hãi kêu to: "Không thể nào, đây đều ảo giác, lão tử phải giết hết các ngươi!"

Trác Phàm lại nâng lên cánh tay, muốn toàn lực nhất kích, nhưng hắn còn chưa vung quyền, cánh tay hắn lại bị bắt lại. Trác Phàm quay đầu nhìn, thấy một con ác quỷ đã bò lên trên người hắn, đang không ngừng gặm cánh tay hắn. Kỳ Lân Tí cường hãn, vậy mà bị gặm thành bạch cốt, rất nhanh sau đó thì xương cốt đều không còn.

Trác Phàm khó tin lắc đầu, sợ hãi rống lên: "Không thể nào, đây là ảo giác, không phải sự thật. . ."

"Đúng vậy a, là ảo giác. Có điều. . . người bỏ mình huyễn cảnh, sẽ chết trong hiện thực, ha ha ha. . ."

Trác Phàm ngửa mặt lên trời, rống to liên tục, cảm thụ thân thể truyền đến sự thống khổ khi bị cắn xé, hắn lại không thể làm gì, chỉ có thể kêu đau đớn không thôi. Sau đó nhìn thân thể mình từng bước một bị ăn mất, chút sức lực đều không thể xuất ra được, trong tuyệt vọng, thê thảm mà sa vào ao máu tanh hôi. . .

Một phương diện khác, vẫn là dưới cây đại thụ kia, thân thể Trác Phàm êm đẹp nằm, nhưng hai mắt nhắm nghiền, cau mày, thống khổ, tay chân run run, lại không thể động đậy.

Một con bướm màu lam nhạt bay quanh hắn, từng trận huỳnh quang màu xanh lam bao phủ hắn, phát ra tiếng cười to tà dị: "Hắc hắc hắc. . . Tiểu tử ngốc, ngươi đoán sai rồi, từ vừa mới bắt đầu đã sai. Thần hồn của lão phu chính là Mộng Điệp, không phải là huyễn cảnh. Ngươi dùng phương pháp đối phó huyễn cảnh đi dùng với Mộng Yểm, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì!"

"Dù sao, trong thế giới kia, lão phu có thể khống chế tất cả. Ngươi dù có liều mạng vung nắm đấm, lại không quan hệ thân thể ngươi, chỉ có một việc là tương quan, ngươi bỏ mình trong mộng, chính là chết trong hiện thực. Khác biệt duy nhất là. Lão phu muốn ngươi phải đau đến không muốn sống, báo mối thù mười mấy đệ tử Ngự Thú Tông chúng ta bỏ mạng, hừ!"

"Ha ha ha. . . Vậy thì thật là quá đáng tiếc, chỉ sợ ngươi không có cơ hội đó!" Thế mà, đúng vào lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.

Lỗ Trưởng lão thình lình chấn động, kinh dị kêu lên: "Ngươi. . . Ngươi tỉnh?"

"Ta có bao giờ bị sao vào cái mộng điệp của ngươi đâu!" Trác Phàm mở to mắt, sắc mặt tan hết thống khổ, nở nụ cười quỷ dị: "Mộng Điệp, đúng là thần hồn rất hiếm thấy, có thể làm cho đối phương không kịp trở tay. Đáng tiếc, hôm nay gặp phải lão tử, coi như gặp phải khắc tinh!"

Lỗ trưởng lão sợ hãi cả kinh, rồi nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhưng màn ánh sáng của mình vẫn còn nguyên, hắn kinh dị nói: "Sao có thể? Sao ngươi có thể tỉnh lại?"

"Ha ha ha. . . Ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao, ta nói là, lão tử chưa bao giờ sa vào mộng điệp của ngươi!" Trác Phàm cười thần bí, sau đó toàn bộ thân thể bắt đầu mờ đi, tiếp đó hoàn toàn biến mất.

Lỗ trưởng lão thấy thế quá sợ hãi, vẫn chẳng hiểu gì.

Cách đó không xa, Trác Phàm nụ cười quỷ quyệt, đồng tử bên phải, chớp động lên ba vầng sáng màu vàng óng. Còn bốn phía mộng điệp thần hồn của Lỗ trưởng lão, chẳng biết lúc nào đã bị bao bọc bởi một tầng kết giới vô hình, không gian hư huyễn đang không ngừng gợn sóng. . .

Bình Luận (0)
Comment