Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1096 - Chương 1097: Hắc Nhiêm Chí Tôn

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1097: Hắc Nhiêm Chí Tôn

Dịch Tại Hạ Bất Tài

.

Bộ Ma Hoàng này vẫn do 1 tay mình dịch nên tiến độ chỉ đc có vậy thôi nha ae. Ae muốn nhanh thì có thể donate qua momo 0966932518 hoặc mở khóa hàng ngày tăng lên thì tiến độ sẽ đc đẩy nhanh nhé mn.

Không Minh Thần Đồng tầng thứ ba, Huyễn Không!

Trác Phàm hét lớn, ba vòng vàng phát ra kim quang quỷ dị. Cùng một thời gian, Lỗ trưởng lão chợt cảm thấy toàn bộ thiên địa đang không ngừng run run, bầu trời vốn sáng sủa trở nên tối tăm, một vòng tròn màu đỏ máu trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, từ từ bay lên, phảng phất như ánh mắt tà ác nhìn xuống sinh linh.

Lỗ trưởng lão chợt giật mình, không thể tin nói: "Này. . . Đây là huyễn cảnh! chẳng lẽ chính là chiêu của lão phu sao?"

"Khặc khặc khặc. . . Ngươi nói đúng đấy, lão già!"

"Trước khi ngươi tạo Mộng Yểm, ngươi đã rơi vào Huyễn Không chi cảnh của ta. Ta trả lại cho ngươi một câu, giờ khắc này, ngươi đang đứng trong thế giới của lão tử, người phải chết là ngươi, hahaha. . ."

Lỗ trưởng lão bất khả tư nghị nói: "Không thể nào, ngươi từ khi nào phát hiện nơi lão phu ẩn thân?"

"Cái này thì ngươi không cần biết!" Trác Phàm xùy. Huyết Anh từ xa cũng bay về bờ vai Trác Phàm.

Trên thực tế, Trác Phàm đã thả ra Huyết Anh tìm hiểu trước khi Vĩnh Ninh phát hiện Sương Nhi. Quả nhiên, cách đó không xa tìm được thần hồn Lỗ trưởng lão. Cho nên hắn tương kế tựu kế.

"Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?" Lỗ trưởng lão xiết chặt lòng lại, lo sợ nói.

Trác Phàm khinh thường cười lạnh: "Như ngươi vừa nói, người chết trong huyễn cảnh, cũng sẽ chết trong hiện thực. Cho nên, ha ha ha. . ."

"Ngươi dám? Nơi này là Song Long Viện, ngươi dám giết ta, không sợ chết sao?"

"Hừ hừ hừ. . . Ngươi dám, ta lại có gì mà không dám? Ngươi đã muốn ta chết, vậy đừng hòng sống!"

Trác Phàm bỗng nhiên hét lớn: "Lão tiểu tử, nếm thử cái gì gọi là Vạn Long cắn xé đi!"

Rống! Vừa dứt lời, trong ảo cảnh, vô số cự long xuất hiện, ngửa mặt lên trời gào rú, cùng nhau phóng về phía Lỗ trưởng lão.

Lỗ trưởng lão đương nhiên muốn chạy trốn, lại sao có thể tìm được đường ra? Còn chưa bay được hai, ba mét, Mộng Điệp cánh đã bị một đầu cự long cắn trúng. Ngay sau đó, vô số cự long ào ào đuổi tới, trên dưới miệng, từng con tranh nhau cắn hắn, sau đó từng miếng xé nát, xé thần hồn hắn thành tứ phân ngũ liệt!

Lỗ trưởng lão chỉ cảm thấy mình có cảm giác bị lăng trì, thống khổ kêu gào lên.

A!

Trong không gian hư ảo, thần hồn mộng điệp không ngừng lay động thân thể, phát ra tiếng kêu thảm tâm liệt phế. Trác Phàm đứng bên nhìn, nở nụ cười tà ác.

Hắn đã ngưng tụ Thiên Long Thần Hồn, lực lượng nguyên thần cực mạnh. Trước kia, hắn muốn bằng chiêu này giết chết Thần Chiếu đỉnh phong đều khó khăn. Còn bây giờ, hắn lại có thể dễ dàng giết thần hồn Hóa Hư cảnh. Có thể thấy được, thực lực bây giờ của hắn đã có thể hành tẩu tại khu vực Tây Châu, cho dù không thể đi ngang dọc, cũng không sợ nhân vật bình thường. Tối thiểu nhất, với trưởng lão cung phụng của các tông môn, hắn vẫn có lực đánh một trận.

Nghĩ như vậy, Trác Phàm không khỏi bật cười lên, làm một kẻ vãn bối, mình có phải hơi quá mạnh rồi hay không? Hoàn toàn không cho những lão già kia đường sống a, ha ha ha. . .

"Há, tên họ Lỗ thế mà dễ dàng như vậy đã bị ngươi xử được? Ha ha ha. . . Thật sự là tự gây nghiệt, không thể sống a. Tiểu tử giỏi lắm, khó trách có thể một chiêu diệt toàn bộ đệ tử tinh anh của Ngự Thú Tông hắn. Xem ra, hạ tam tông đối chiến, quả nhiên không thích hợp để ngươi ra mặt a!"

Trác Phàm giật nảy cả mình, quay đầu nhìn, thấy một vị lão giả tóc đen, chẳng biết lúc nào đứng sau lưng hắn. Ánh mắt đó thâm thúy, nở một nụ cười lạnh nhạt!

Bởi vì Trác Phàm kinh hãi, huyễn cảnh không gian hơi mất khống chế, thần hồn Lỗ trưởng lão vô lực rơi xuống mặt đất, suy yếu hấp hối!

Trác Phàm không chú ý hắn, mà cẩn thận nhìn lão giả kia, chăm chú đề phòng lên. Có thể vô thanh vô tức xuất hiện quá gần mình, mình còn không chút phát hiện, thực lực của người này thật thâm bất khả trắc.

Mà lại, người này cho hắn cảm giác không khác Đan Thanh Sinh chút nào, có thể thấy được, bọn họ tuyệt đối là cao thủ cùng một đẳng cấp.

Trác Phàm vội khom người nói: "Xin hỏi tiền bối. . ."

"Hắc Nhiêm Chí Tôn. . ." Người kia còn chưa lên tiếng, Lỗ trưởng lão đã thốt lên, đồng thời hai mắt tỏa sáng, kêu lên: "Chí Tôn đến rất đúng lúc, tiểu tử này dám công nhiên giết người ở Song Long Viện, mong Chí Tôn chủ trì công đạo!"

Trác Phàm nghi hoặc nói: "Hắc Nhiêm Chí Tôn?"

"Ha ha ha. . . Không sai!" Lỗ trưởng lão cười lạnh: "Tiểu tử thúi có mắt như mù, ngay cả Hắc Nhiêm Chí Tôn đều không biết, ông ấy chính là một trong hai Song Long Chí Tôn, đại biểu đỉnh phong ma đạo của toàn bộ Tây Châu, Hắc Nhiêm Chí Tôn!"

Cái gì, Song Long Chí Tôn?

Trác Phàm hít sâu một hơi. Đây chính là một trong hai vị Song Long Chí Tôn?

Hắc Nhiêm Chí Tôn mỉm cười nthản nhiên nói: "Tiểu gia hỏa không cần kinh hoảng, lão phu đến không phải nhằm vào ngươi. Mà hoàn toàn ngược lại, là muốn bảo vệ ngươi, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ không cần thiết, ha ha ha. . ."

Lỗ trưởng lão không khỏi giật mình nói: "Chí Tôn đại nhân, người này không tuân quy củ Song Long Viện, công nhiên nháo sự, sao ngài có thể. . ."

"Im miệng!" Trong mắt Hắc Nhiêm Chí Tôn lóe lên một đạo hàn mang khiếp người, lạnh lùng lườm hắn, hừ nhẹ: "Lỗ trưởng lão, ngươi coi lão phu bị mù sao? Ngươi bắt hai nữ tử này là có ý gì?"

"Hôm hạ tam tông thi đấu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta đã ra quyết định, thế mà ngươi còn muốn trả thù, ngươi coi thường quy củ Song Long Viện chúng ta? Hừ, thứ cẩu vật, chúng ta cho các tông mặt mũi, lấy lễ mà đối đãi, đó là tôn trọng, đừng có được đà lấn tới!"

Lỗ trưởng lão nghe vyaaj liền run run rẩy rẩy lên, ủy khuất nói: "Nhưng mà. . ."

Sưu!

Không có dấu hiệu nào, Hắc Nhiêm Chí Tôn cong ngón búng ra, một đạo kình khí xẹt qua thần hồn Lỗ trưởng lão, thần hồn lập tức bị đánh tan, tiêu vong giữa thiên địa. Chỉ là trong tích tắc mà thôi, Lỗ trưởng lão cứ như vậy bị Hắc Nhiêm Chí Tôn vô tình mạt sát, thậm chí Trác Phàm đều không kịp phản ứng.

"Không phải đã nói im miệng à, hừ!" Hắc Nhiêm Chí Tôn hừ lạnh.

Trác Phàm bỗng dưng kinh hãi, trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, bắt đầu lo sợ lên.

Đối mặt giống Song Long Chí Tôn, hắn không có lực phản kháng chút nào.

Quay đầu nhìn Trác Phàm, Hắc Nhiêm Chí Tôn lại nở nụ cười vui vẻ: "Khó được khó được, tuổi còn nhỏ đã có thực lực như thế, quả nhiên là may mắn của Tây Châu. So với kẻ năm đó bị chúng ta ruồng bỏ, cũng còn hơn!"

"Tiền bối quá khen, Trác Phàm không dám nhận!" Trác Phàm khom người nói, đồng thời cũng suy nghĩ, kẻ bị ruồng bỏ, chẳng lẽ là Đan Thanh Sinh? ừm đúng, hẳn là hắn!

Chỉ là, Hắc Nhiêm Chí Tôn nói như thế, đến cùng là hỷ ý hay là tức giận?

Nếu hắn vẫn tức giận Đan Thanh Sinh, lại lấy hắn so sánh với mình, chẳng phải là có ý giận chó đánh mèo? Vậy mình xong đời. Nhưng nếu hắn nhớ tình thầy trò, vậy mình có thể an toàn.

Chỉ là không biết, hắn đến cùng có ý gì.

Bình Luận (0)
Comment