Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1100 - Chương 1101: Bốn Người Đối Chiến

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1101: Bốn người đối chiến

Dịch Tại Hạ Bất Tài

.

Bộ Ma Hoàng này vẫn do 1 tay mình dịch nên tiến độ chỉ đc có vậy thôi nha ae. Ae muốn nhanh thì có thể donate qua momo 0966932518 hoặc mở khóa hàng ngày tăng lên thì tiến độ sẽ đc đẩy nhanh nhé mn.

Khẩu khí thật là lớn!

Đệ tử của tất cả tông môn đều tức giận. Tinh thần chính nghĩa của Thiên Địa Chính Nghĩa Tông nhất thời bạo phát, tức giận tới mức giơ chân, Triệu Đức Trụ càng là mắng to: "Đám ma đạo kẻ xấu, dám khẩu xuất cuồng ngôn. Ngươi cứ chờ đó, Thiên Địa Chính Nghĩa tông chúng ta nhất định diệt sát ngươi!"

Ngày bình thường, mọi người đều dị thường phản cảm đối với Thiên Địa Chính Nghĩa Tông, nhưng lần này lại cùng nhau giơ ngón tay lên, vạn phần chống đỡ. Tiểu tử này thực ngông cuồng, nhất định phải hung hăng giáo huấn mới được!

Vũ Thanh Thu bật cười: "Ha ha ha. . . Tiểu tử này không đánh thì thôi đi, còn làm bài thơ gợi đòn như thế, rõ ràng là hạ chiến thư với các tông!"

"Lão tử như hổ xưng vương xưng bá trên thiên sơn, đệ tử chín tông đều bất lực, đến tư cách đối mặt ta đều không có. Ta này đã làm tốt chuẩn bị, dọn xong chén rượu, đám tiểu lâu la có gan thì đến đây phân cao thấp đi!" Diệp Lân tỉ mỉ giải hàm nghĩa bài thơ này, rồi quay đầu nhìn Vũ Thanh Thu nói: "Sư huynh, hắn có ý như vậy đúng không!"

Vũ Thanh Thu cười to lên: "Ha ha ha. . . Thùy năng dữ ngã cộng bả hoan, khẩu khí xác thực rất lớn. Sư đệ, xem ra hắn không có ý định ra sân, phải có người mời hắn ra sân mới được. Có điều, có thể mời hắn ra, không nhất định có thể cùng hắn nâng cốc nói chuyện vui vẻ, phải có tư cách đó mới được. Ai, bây cao thủ giờ các tông đang ma quyền sát chưởng kìa!"

Quay đầu nhìn, quả nhiên, trong mắt bọn người Ôn Đào đã trần trụi lộ ra chiến ý.

Thấy tình cảnh này, Viêm Ma liền khinh thường bĩu môi: "Bọn họ xứng? Chỉ là, có thể mời hắn ra thì dễ, chánh thức có thể giao thủ với hắn, lại không dễ đâu. Vũ Thanh Thu, ngươi cũng rất khó!"

Vũ Thanh Thu liếc hắn, trong lòng chợt thấy gấp gáp lên.

Đây là lần thứ nhất hắn thấy nam tử kiệt ngao như Viêm Ma nói ra lời nhụt chí như thế. Có điều rất nhanh, hắn lại bật cười lớn: "Ta có thể đánh với hắn một trận hay không không quan trọng, mấu chốt là, chỗ chúng ta có tồn tại một người có thể đánh với hắn!"

Nói rồi, Vũ Thanh Thu vỗ vỗ vaiD iệp Lân, mỉm cười thần bí. Diệp Lân thì không để ý, hai mắt nhìn chằm chằm Trác Phàm, trong mắt lóe lên hai đạo hỏa mang.

Trác Phàm chợt chấn động thân thể, hắn đột ngột xoay đầu lại, nhìn về phía trên khán đài, bốn mắt tương đối, trong mắt lóe lên hai đạo thanh sắc quang mang!

Nguyên lai là hắn!

Hai người từng sinh ra cảm ứng với nhau, cuối cùng gặp mặt. . . Loại cảm giác thiên mệnh địch nhân này, làm cho hai người vừa thân cận, lại căm thù, trong mắt tràn đầy chiến ý!

"Ta...chờ ngươi!" Diệp Lân không nói lời nào, từ trong ánh mắt đã như nói lên lời.

Trác Phàm run run, rồi nghiêm túc gật đầu!

Thấy vậy, Viêm Ma chấn động, hắn đã cảm nhận được, song phương đang ám chỉ lẫn nhau. Đây chỉ có người có thực lực giống nhau, mới có cùng chí hướng. Có thể thấy được, thực lực người này tuyệt không dưới Trác Phàm!

Nghĩ đến đây, Viêm Ma càng thêm trở nên nặng nề, thầm than.

Mẹ nó, lại một con quái vật nữa. . .

Phía trên đài cao, Song Long Chí Tôn liếc nhìn nhau, âm thầm bật cười.

Tiểu tử này còn cuồng ngạo hơn Thanh Sinh năm đó rất nhoeief, mình chỉ muốn hắn không nên tùy tiện lên sân giao chiến, hắn thì hay lắm, còn tự bày lôi đài luôn, đắc tội hết một lượt với bát tông còn lại!

Mà phần kiệt ngao này, thật sự khiến bọn họ hài lòng, người ngay thẳng, nam nhân đầu đội trời chân đạp đất mới dám nói ra lời này!

"Bạch Mi, bây giờ có thể tính hắn vào Song Long Viện!"

"Ha ha ha. . . Sớm nên như thế!" Bạch Mi Chí Tôn khẽ cười, rồi xuất ra bảng danh sách, viết lên hai chữ, Trác Phàm!

"Các vị rút thăm đi!" Trưởng lão bình phán tất nhiên không biết song tôn đã đạt thành hiệp nghị với Trác Phàm, giương mắt nhìn Trác Phàm, thản nhiên nói: "Ma Sách Tông, các ngươi chỉ có chín người lên đài sao?"

"Đương nhiên, đối phó bọn họ, chúng ta cần phải mười người sao?" Dương Sát phách lối nói. Điều này không khỏi làm mọi người Huyền Thiên Tông hận đến nghiến răng, đây rõ ràng là kỳ thị bọn họ a.

Nhưng bọn họ lại làm sao biết, bọn người Dương Sát mới đang đau đầu. Từ ngày Trác Phàm cứu hai người Vĩnh Ninh, trở về thì đột nhiên quyết định nếu không có cao thủ xuất hiện, hắn sẽ không ra sân, làm cho ba vị cung phụng đều không hiểu, trái khuyên phải nói đều vô dụng.

Rơi vào đường cùng, bọn họ cũng chỉ đành vậy, dù sao thực lực bây giờ của bọn họ cũng thật mạnh, cho dù Trác Phàm không lên, cũng không xảy vấn đề lớn gì, đành mặc kệ hắn.

Ai bảo hắn đủ mạnh, có tư cách tùy hứng chứ?

"Nhưng cứ như vậy, các ngươi sẽ bị tính là có một người bỏ quyền, sẽ bị trừ hai điểm!" Trưởng lão bình phán nói: "Bởi vì chuyện ngoài ý muốn của Ngự Thú Tông, Huyền Thiên Tông có thể nói là không chiến mà thắng, giờ bọn họ có tổng điểm giống như các ngươi, hai mươi điểm!"

"Không sao!" Dương Sát cứ như một thổ hào, không chút quan tâm 2 điểm nhỏ nhoi đó.

Mọi người Huyền Thiên Tông lại càng muốn tiến lên ăn vã hắn.

Nhưng nhìn lại thực lực của đối phương, lại bất đắc dĩ thở dài.

Ai, người ta thật có thực lực này a! chỉ có Vân trưởng lão thì vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, không biết đang tính toán cái gì!

Trưởng lão bình phán bật cười: "Tốt, vậy các ngươi đến rút thăm đi!"

Đệ tử hai tông tiến lên chọn đối thủ, khi nhìn bảng danh sách đối thủ, Vân trưởng lão không khỏi sáng lên nói: "Rất tốt, xem ra chúng ta vẫn có phần thắng. Khuynh Thành, lát nữa chúng ta yêu cầu bốn người đối chiến, bốn người các ngươi lên. Toàn lực đối phó Lục Hạt trước, ba người khác thì không cần quản!"

Bốn người Sở Khuynh Thành liếc nhìn nhau, đều nắm chặt trường kiếm trong tay.

Bên Ma Sách Tông, Dương Sát nhíu mày nói: "Thiết Ưng, Khuê Cương, Nguyệt Nhi, mấy Thần Chiếu cảnh các ngươi đánh với bọn họ, chưa hẳn có tự tin thắng a! nhất là Ngọc Kiếm Tiên Tử Thủy Nhược Hoa, chính là đứng đầu tứ kiếm Huyền Thiên Tông, bây giờ đều có thực lực Thần Chiếu chín tầng, Khuê Cương ngươi có thể đối phó được không?"

"Không có vấn đề, chúng ta đã chuẩn bị tốt!" Khuê Cương tuy không có lực lượng gì, nhưng vẫn cứng rắn nói.

Dương Sát bất đắc dĩ lắc đầu, xùy cười nói: "Ngươi chuẩn bị tốt, người ta chuẩn bị kém sao? Thủy Nhược Hoa chính là người cầm Ngọc Hành kiếm, thất phẩm linh binh, ngươi có thể hơn người ta ở điểm nào, sau cùng còn không phải lấy thực lực ra phân?"

Khuê Cương nhất thời do dự. Trác Phàm bình thản nói: "Không có gì đáng ngại, dù sao chúng ta có sáu hóa Hư cảnh cảnh, sáu trận kia chắc thắng. Ba người các ngươi cứ tùy ý ra sân là được, thua cũng không lo, coi như chơi đùa đi!"

"Vâng, sư phụ!" Khuê Cương cùng Nguyệt Nhi liền thấy nhẹ nhõm đi.

Dương Sát lại bất đắc dĩ trợn mắt, châm chọc nói i: "Tuy có thể như thế, nhưng nếu có một vị đại gia nào đó ra sân, phần thắng của chúng ta không phải càng lớn hơn sao?"

Là bởi vì lão tử bị cảnh cáo, còn phải tự bịt miệng, lão tử có thể làm gì? Trác Phàm khó chịu trợn mắt. Hắn lại không thể nói chuyện này cho bọn họ, nếu không, ai biết Song Long Chí Tôn liệu có giết người diệt khẩu hay không!

Nghĩ như vậy, Trác Phàm cố gắng ngậm miệng không nói, một mình gánh vác danh tiếng cuồng vọng tự đại.

"Hạ thủ đừng lưu tình, phang chết mie đám hỗn đản này đê!" Dương Sát hét lớn.

Nghe vậy, trên mặt mọi người Ma Sách Tông đều là nụ cười lạnh lẽo, nhìn đệ tử Huyền Thiên Tông đối diện, tràn đầy sát ý. Điều này không khỏi làm đệ tử Huyền Thiên Tông nhất thời lạnh run.

Ầm một tiếng, Thích Trường Long một chiêu đánh chết đệ tử Huyền Thiên Tông, ném xuống đài. Trưởng lão bình phán hét lớn: "Trận đầu, Ma Sách Tông thắng!"

Sắc mặt mọi người Huyền Thiên Tông lập tức trở nên ngưng trọng, bọn họ đã triệt để cảm nhận được, Ma Sách Tông như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Ma Sách Tông đã rất tức giận vì hành động vong ơn phụ nghĩa của bọn họ!

"Thích thiếu gia, ngươi làm gì vậy, sao ngươi giết tiểu tử kia nhanh thế, ngươi phải tra tấn hắn, cho chúng biết kết cục dám phản bội chúng ta!" Dương Sát bất mãn nói.

Thích Trường Long thản nhiên nói: "Xin lỗi, ta không có sở thích biến thái như vậy!"

"Thôi cho tôi xin, ngươi có còn là ma đạo tu giả hay không, chút đam mê ấy đều không có!" Dương Sát thở dài nói.

"Xin lỗi, ta cũng không có!" Lúc này, Bạch Luyện đi đến bên cạnh, vỗ vỗ vai hắn, sau đó đi thẳng lên đài, mười phần lão luyện một chiêu đập chết đối phương.

"Ách, trước kia ta có, nhưng bây giờ không có!" Quỷ Hổ cũng lên tiếng, hắn là người thứ ba ra sân, so với trước kia, sát khí trên thân hắn đã rất nội liễm, tâm biến thành rất trầm tĩnh. Sau khi lên đài, thậm chí không hạ sát thủ, chỉ đánh trọng thương người kia là xong.

Lúc hắn trở về, trong ánh mắt không thể tin của Dương Sát, Quỷ Hổ chỉ nhún nhún vai, cười khẽ nói: "Bây giờ ta không đói bụng, không cần ăn!"

"Ngươi có ý gì, giết người có liên quan méo gì đói bụng?" Dương Sát nghiến răng nói.

Trác Phàm thấy vậy thì cười nhạt, âm thầm gật đầu, xem ra hắn đã học được không ít từ chỗ Viên lão. Sư tử vồ thỏ, đó là lúc nó đói. Đã không đói bụng, cần gì phải nặng nề?

"Trận thứ tư, Sở Khuynh Thành đối chiến Lục Hạt!" trưởng lão bình phán hét lớn.

Vân trưởng lão vội vã đứng dậy nói: "Khởi bẩm trưởng lão, Huyền Thiên Tông thỉnh cầu bốn người đối chiến, quyết một trận thắng thua!"

Cái gì, bốn người?

Dương Sát không khỏi giật mình nói: "Bốn người đối chiến, chẳng lẽ hắn có trận thức bốn người hợp kích?"

Bình Luận (0)
Comment