Dịch Tại Hạ Bất Tài
Ba ngày sau, hạ tam tông lần nữa bắt đầu tỷ thí. Chỉ là lần này, đã không còn là hạ tam tông, mà chỉ còn lại có hai tông. Dù vậy, đại biểu các quốc gia càng thêm hưng phấn dị thường, bởi vì chỉnh thể thực lực của Trác Phàm và Ma Sách Tông, thật mang đến cho bọn họ lớn lao ngạc nhiên. Đồng thời, phần ngạc nhiên này lan truyền nhanh chóng, truyền đến trong tai các tông môn còn lại.
Đến mức các tông chen chúc nhau tới, rầm rộ chưa từng có!
"Các ngươi mau nhìn, người Ma Hồn Tông đến!"
Trong tiếng kinh hô, Hàn Vân Phong dẫn mười mấy người, uy phong lẫm liệt đi tới. Lần này, hắn không chỉ đi với hai người đệ đệ, vì lúc này đã không chỉ Trác Phàm cần thiết phải chú ý, mà cũng phải chú ý những người khác của Ma Sách tông, hắn phải mang các sư đệ sư muội đến quan chiến.
Lại có một đội nhân mã đi thẳng tới chỗ bọn họ, người cầm đầu còn nở nụ cười thoải mái.
"Đó là. . . mạnh nhất Trung tam tông, Kiếm Thần Tông?"
"Ôn Đào?" Hàn Vân Phong trầm mặt nói.
Đó là một công tử văn nhã mặt ngoài hiền lành, luôn nở nụ cười thân cận, chỉ là trong hai mắt thỉnh thoảng lóe lên tinh mang, giống như hai đạo kiếm cương, chỉ đối mặt thôi, đã có cảm giác đâm thẳng nhân tâm.
Hàn nhị thiếu cả kinh nói: "Nhu Tình Kiếm, Ôn Đào? Không ngờ hắn đã là Hóa Hư tứ trọng, so với những đệ tử thiên tài thượng tam tông kia, đã không thua bao nhiêu a!"
"Không sai, người này là một bậc kỳ tài, đã hơn hẳn chúng ta một bậc!" Hàn Vân Phong hừ nhẹ, trong mắt hiện lên chiến ý.
Có thể nói, nếu không có Trác Phàm xuất hiện, kẻ mà hắn muốn đối phó nhất chính là Ôn Đào!
Ôn Đào không chú ý tới ánh mắt đầy địch ý đó, vẫn cười lớn ôm quyền nói: "Hàn công tử, đã lâu không gặp, tu vi lại có tiến nhanh a, Hóa Hư nhị trọng, thật đáng mừng, ha ha ha. . ."
"Ngươi Hóa Hư tứ trọng, chúc mừng ta Hóa Hư nhị trọng cái gì, nhục nhã ta sao?" Hàn Vân Phong tức giận hừ một tiếng.
Ôn Đào vội vã khoát khoát tay, ý cười bồi tội nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, ta là thật tâm thành ý chúc mừng. Đúng rồi, nghe nói ba ngày trước các ngươi xem hạ tam tông tỷ thí? Tiểu tử kinh động cả Song tôn đại nhân đích thân ra mặt kia, thật sự lợi hại như vậy sao? Sẽ tạo thành uy hiếp đối với chúng ta sao?"
"Hừ, có thể hay không, ngươi tự mà đi thử :v!" Hàn Vân Phong cười lạnh.
Ôn Đào chu môi lườm hắn: "Hỏi chút thôi mà, cần gì phải nhỏ mọn như vậy, coi là ta không biết gì sao!"
Nói rồi, Ôn Đào kéo một thanh niên bên cạnh đến gần, cười nói: "Sư đệ, ngươi nói với hắn, ngươi với người kia có quan hệ thế nào?"
"Tại hạ Tạ Thiên Thương, đến từ Thiên Vũ, từng kề vai chiến đấu với Trác Phàm!" Thanh niên kia trịnh trọng nói, sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Không sai, chính là người đã từng là đệ nhất thiên tài Kiếm Hầu Phủ, Tạ Thiên Thương.
Nếu Trác Phàm biết, nhất định sẽ giật nảy cả mình, ngươi không cố gắng đại nghiệp phụ tá Lạc Minh, chạy tới đây làm gì?
Ôn Đào cười lớn, đắc ý nói: "Thấy không, ta có tin tức hay hơn của ngươi nè, muốn trao đổi không?"
Bọn người Hàn Vân Phong bĩu môi, không để ý tới hắn.
Đúng lúc này, lại có người hô lên: "Mau nhìn, người Thiên Hành Tông đến!"
"A, Thiên Hành Tông là đứng đầu hộ quốc tam tông Thiên Vũ, bọn họ hỏi thăm tin tức về Ma Sách Tông, chắc là càng đáng tin hơn!"
Ôn Đào nói: "Ách, xin lỗi, chúng ta đi trước, lát nữa trò chuyện sau, ha ha ha. . ."
Nói xong liền chạy về phía Thiên Hành tông.
Nhìn Ôn Đào dần biến mất, trong mắt Hàn Vân Phong chỉ có vẻ âm trầm.
Hàn nhị thiếu khó hiểu nói: "A, Ôn Đào thật sự là đệ nhất thiên tài trung tam tông sao? Nhìn không có gì đặc biệt a, chỉ có dáng vẻ thư sinh. . ."
"Ngươi biết cái gì?" Hàn Vân Phong hừ nhẹ nói: "Ôn Đào danh xưng Nhu Tình Kiếm, trong bông có kim, cương nhu hoà hợp, kẻ này người như tên, ấm thì ôn tồn lễ độ, nho sĩ chi phong, vừa thì cuồng phong tàn phá bừa bãi, sóng biển ngập trời. Hai loại kiếm thế nhập vào làm một kiếm, gọi là Nhu Tình Kiếm, bởi vì nhu ở phía trước, kiếm ở phía sau, tình mê tâm gian, trong mưa phùn, nhu phong đoạt mạng người, mới là đáng sợ!"
Hàn nhị thiếu run lên, vội gật đầu.
Lúc này, từ xa lại truyền tới động tĩnh lớn, Hàn Vân Phong liền cười nói: "Quả nhiên, thượng tam tông cũng đến. Thực lực tiểu tử này, đã kinh động toàn bộ cao thủ cửu tông. . ."
Viêm Ma mang các đệ tử Ma Viêm Tông lạnh lùng đi lên đài, bên cạnh là Thanh Nha trưởng lão. Những người dọc đường thấy bọn họ, đều sợ hãi ào ào trốn tránh, sợ chọc tới bọn hung sát này.
"Ngọc Mỹ, ngươi xem người kia xuất thủ à, thật lợi hại như thế sao?"
"Đương nhiên, bằng không nhiều người như vậy chạy đến đây xem khỉ làm xiếc sao?"
"So với Viêm ca thì như thế nào?"
"Cái này. . . :V"
Mọi người Ma Viêm Tông xôn xao hỏi tình cảnh lúc đó, nhưng khi hỏi tới vấn đề xấu hổ như thế, Ngọc Mỹ lập tức khàn giọng, do dự nhìn sang Viêm Ma.
Viêm Ma vội ho nhẹ một tiếng.
Nhưng đang lúc Ngọc Mỹ không biết nên trả lời như thế nào, một tiếng cười to từ phương xa truyền đến: "Ha ha ha. . . Viêm Ma, đã lâu không gặp, còn khỏe chứ :V?"
"Vũ Thanh Thu!" Viêm Ma hừ lạnh, nhìn đội nhân mã từ xa xa đi tới kia, cầm đầu là thanh niên mặc áo bào xanh đang hữu hảo chắp tay.
Viêm Ma tùy ý ôm quyền, rồi cười mỉa mai: "Đường đường đệ nhất thiên tài Tây Châu mà cũng có điều e ngại. Làm sao, ngươi sợ vị trí của mình bị tiểu tử này đoạt, mới đến đây quan chiến?"
"Ha ha ha. . . Không phải vậy, Thái Thanh Tông coi trọng chữ thanh, thanh đạm mà trí nhã, không bị công danh lợi lộc trói buộc. Danh hiệu này, ta không để ý nhiều. Ngươi muốn thì ngươi cứ lấy đi!"
"Hừ, vậy lão tử muốn đánh bại ngươi, chân chính có thực lực này mới được. Bây giờ ngươi nói lời này, không phải là nhục nhã ta sao!" Viêm Ma hừ nhẹ.
Vũ Thanh Thu lắc đầu thở dài: "Không, danh vị hôm nay của ngươi, có lẽ ngày mai sẽ đổi chủ, nó thoảng như mây khói mà thôi, làm gì phải nặng nề như vậy? Huống hồ, trường giang sóng sau đè sóng trước, một người muốn muốn vĩnh viễn giữ vững vị trí của mình, thật sự rất khó khăn."
Nói rồi, Vũ Thanh Thu vô tình hay cố ý nhìn sang thanh niên mặc áo bào bên cạnh xám. Theo hắn ánh mắt, Viêm Ma cũng liếc nhìn sang, nhưng lại bất chợt run sợ một hồi, có cảm giác uy hiếp xuất hiện trong lòng, hắn hoảng sợ!
Sao. . . Chuyện gì xảy ra, người này đến cùng là ai, làm sao lại cho hắn cảm giác đáng sợ như thế.
Thanh niên mặc áo bào xám ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười, ôm quyền, thản nhiên nói: "Tại hạ Diệp Lân, Trác Phàm là đối thủ duy nhất của ta, người khác đều không xứng!"
Viêm Ma chấn động, nhìn chằm chằm song đồng lạnh lùng kia, lại một câu đều nói không nên lời, rất là kỳ lạ bị đối phương chấn trụ, khó có nổi một hành động phản kháng.
Thật giống như sơn thú trong rừng gặp phải bách thú chi Vương, cam tâm tình nguyện thần phục. Nó là cảm giác áp bách đến từ đáy lòng, là cảm giác mà Trác Phàm còn chưa từng mang đến cho hắn, điều này không khỏi làm hắn đổ mồ hôi lạnh.
Đây còn là lần đầu tiên, hắn chẳng hiểu sao lại cảm thấy e ngại, để hắn càng thêm kinh dị về thân phận người trước mặt!
"Thiên địa có chính khí, duy ta Chính Nghĩa Tông!"
Bỗng nhiên, một tiếng hét to vang tận mây xanh, mười mấy đệ tử thân mang Hoàng phục vênh váo tự đắc đi đến, người cầm đầu khí vũ hiên ngang, dáng người khôi ngô, liên tục cao giọng thét: "Ma đạo có vùng lên, duy ta chính khí trường tồn. Có Triệu Đức Trụ ta, nhất định bao vệ được!"
Vũ Thanh Thu lắc đầu thở dài: "Thiên Địa Chính Nghĩa Tông, thủy chung cố chấp, chỉ lấy việc trừ ma vệ đạo làm nhiệm vụ của mình. Biết Ma Sách Tông quật khởi, nên sớm đến chèn ép đây."
"Hừ, trừ ma vệ đạo? Tông môn đứng chót Thượng tam tông, mỗi lần không phải đều thua dưới tay Ma Viêm Tông chúng ta sao, có tư cách gì trừ ma vệ đạo?" Viêm Ma khinh thường nói: "Thiên Địa Chính Nghĩa Tông là miệng pháo mà thôi, Triệu Đức Trụ? Hừ hừ, hắn có thể bao vệ được ai vậy?"
Vũ Thanh Thu khẽ gật đầu, rồi lại thở dài: "Cái thứ chính đạo nhỏ hẹp, thật là không che được ai a, mà lại Hắc Nhiêm Chí Tôn cũng là ma đạo a, ha ha ha. . ."
Đột nhiên, trưởng lão bình phán xuất hiện trên đài cao, mọi người liền im tiếng. Sau đó hắn quay người sang một hướng khác, khom người cúi đầu nói: "Mời hai vị Chí Tôn thượng tọa!"
Song Long Chí Tôn lập tức xuất hiện trên chủ vị, mọi người lập tức khom người chào. Bạch Mi Chí Tôn gật đầu nói: "Mọi người không cần phải khách khí, nhân mã hai tông đã đến đủ rồi chứ?"
Trưởng lão bình phán gật đầu, rồi cao giọng hét lớn: "Đệ tử Huyền Thiên Tông, Ma Sách Tông, lên trận!"
Ngay sau đó, đệ tử hai tông đi lên, mọi người trên khán đài, đồng loạt nhìn chăm chú người cầm đầu Ma Sách Tông.
Trác Phàm mới vừa vào tràng, lại không có hộ tống đội ngũ tiếp tục đài tiến lên tiến, mà chính là quay người lại đi vào Ma Sách Tông nghỉ ngơi khu, dửng dưng ngồi xuống.
Mọi người sững sờ, còn không rõ ràng cho lắm, Trác Phàm cong ngón tay búng ra, trên vách tường xuất hiện một hàng thơ:
"Bàn tọa sơn lâm hổ khiếu thiên,
Cửu tông nan đáo ngã lâm tiền,
Gia môn bãi hảo thiên bôi trản,
Thùy năng dữ ngã cộng bả hoan!"