. . với chỉnh thể thực lực của Ma Sách Tông bây giờ, có tư cách này!"
Trác Phàm do dự, không nói một câu.
Có điều, hắn không phải là do dự có nên đáp ứng hay không, mà bây giờ với thực lực của những đệ tử kia, hắn lên hay không đã không quan trọng. Mấu chốt là, hắn đang nghĩ, có thể lấy được gì từ chỗ Chí Tôn đây :v?
Như nhìn suy nghĩ trong lòng ra hắn, Hắc Nhiêm Chí Tôn xùy cười: "Tên họ Lỗ kia muốn làm gì, lão phu đã biết từ lâu. Nhưng không sớm ngăn cản, vì ta muốn xem kỹ thực lực của ngươi. Quả nhiên, như trưởng lão kia báo cáo, đúng là quái vật, người như ngươi, hạ đối chiến tam tông, không thể tồn tại. . ."
"Chí Tôn đại nhân, ngài đang uy hiếp ta?" Trác Phàm cười khổ, "Thân là Chí Tôn Song Long Viện, có thể tùy ý động thủ với đệ tử sao?"
"Hắc hắc hắc. . . Song Long Viện Chí Tôn đương nhiên sẽ không, Lỗ trưởng lão ghi hận ngươi, gài bẫy muốn giết người, sau đó Song Long Viện tra ra chân tướng, Lỗ trưởng lão đã bị giải quyết, trả lại công đạo cho ngươi, ngươi nói xem, chuyện này. . ."
"Hừ hừ, thật là thuận lý thành chương a!" Trác Phàm cười lạnh, cuối cùng khẽ cắn môi, gật đầu nói: "Được, ta đáp ứng, sau này đối chiến, nếu không xảy ra chuyện gì bất thường, ta sẽ không tham gia!"
Nói xogn thì Trác Phàm ôm chặt hai nữ rời đi. Hắc Nhiêm Chí Tôn hài lòng gật đầu: "Ha ha ha. . . Tiểu tử này thật là gian trá. Vốn định lấy tình cảm người, để hắn cam tâm tình nguyện đáp ứng, kết quả sau cùng còn phải uy hiếp, ai!"
Lắc đầu thở dài, nhưng rất nhanh, Hắc Nhiêm Chí Tôn lại chợt hét lớn: "Còn nữa, chuyện quan hệ danh dự Song Long Viện, đừng để người khác biết, nếu không. . ."
Đã hiểu phong cách hành sự của Song Long Viện, Trác Phàm không còn chút nể tình nào, từ xa truyền đến tiếng mắng to: "Yên tâm, chuyện xấu xa như này, lão tử biết rõ phân tấc!"
Dù sao nguyên tắc hành sự của các ngươi là công chính, lão tử chỉ cần không phạm tội, các ngươi không có lý do làm gì ta, hừ!
Hắc Nhiêm Chí Tôn cứng mặt, nhất thời giận dữ, nhưng rất nhanh lại mỉm cười lắc đầu: "Ai, tiểu tử này còn khôn khéo. Trước không hiểu rõ tình hình thì cẩn thận chặt chẽ. Lúc biết thì buông thả, không câu nệ tiểu tiết, thật đúng là người làm đại sự a!"
"Đúng vậy a, tính tình này, rất giống Thanh Sinh năm đó cuồng ngạo không bị trói buộc, liệu có gây ra phiền phức lớn như khi đó hay không?" Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang lên, một vị lão giả tóc trắng râu trắng xuất hiện bên cạnh Hắc Nhiêm Chí Tôn, chính là vị Chí Tôn còn lại!
Hắc Nhiêm Chí Tôn thở dài: "Ai, Bạch Mi, lúc trước chúng ta làm Song Long Viện này, không phải là vì để tu giả Tây Châu có hoàn cảnh tu luyện công bình sao? Để những tu giả có tài năng không bị trì trệ truy tìm thiên đạo mà đi lầm đường. Nhưng thời gian chuyển dời, mọi người chăm chú vào tư nguyên quá nhiều, rất ít khi sinh ra người chánh thức tu đạo. Không chỉ ma đạo, còn có chính đạo cũng như thế, mọi người quá chú trọng những tư nguyên này, mà quên sơ tâm của tu giả, chúng ta cũng đã như vậy."
"Vì Tây Châu công chính, chúng ta bức đi đệ tử đắc ý nhất, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, thế giới mà hắn với nữ oa kia muốn kiến tạo, không phải chính là thế gới mà chúng ta muốn sao? Trăm ngàn năm qua, thật vất vả xuất hiện tu giả tùy tâm mà động, còn là đồ đệ của chúng ta, vì sao chúng ta lại mạt sát sơ tâm của hắn chứ?"
"Có lẽ. . . Chúng ta đã không còn là người tu đạo như lúc trước, mà chính là người chưởng quản toàn bộ Tây Châu, Song Long Chí Tôn!" Bạch Mi Chí Tôn thở dài, hiu quạnh nói:"Là chúng ta đã thay đổi, nên toàn bộ Tây Châu mới thay đổi!"
Hắc Nhiêm Chí Tôn gật đầu: "Không thể giữ vững sơ tâm, đoạn cầu đạo chi lộ, hai lão già chúng ta càng giống như đế vương nhân gian a. Ha ha ha. . . Khó trách Thanh Sinh hắn sớm siêu việt chúng ta, hơn ngàn năm nay, chúng ta lại chẳng có thay đổi gì, bởi vì chúng ta cách thiên đạo càng ngày càng xa. Cho nên, bây giờ chúng ta lại gặp được người này, chúng ta liệu sẽ phạm vào sai lầm xưa kia sao?"
Bạch Mi giương mắt nhìn Hắc Nhiêm, cả hai đều giữ im lặng!
Nọn họ ngồi ở vị trí cao, bị buộc chung một chỗ với lợi ích cỉa toàn bộ Tây Châu, không thể thoát ra được. Nhiệm vụ bọn họ, chỉ có bảo trì Tây Châu ổn định. Mặc kệ ai muốn phá sự ổn định đó, bọn họ cho dù biết rõ sai là toàn bộ Tây Châu, cũng phải xuất thủ ngăn cản. Chỉ vì bây giờ bọn họ là Song Long Chí Tôn. . .
Hắc Nhiêm chợt cười khẽ: "Bạch Mi, nếu Thanh Sinh thật trở về, ta muốn trao thanh kiếm kia cho hắn, để hắn đi truy tầm hắn sơ tầm!"
Bạch Mi nhìn Hắc Nhiêm, hơi suy nghĩ, rồi đạm mạc gật đầu. . .