Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1106 - Chương 1107: Như Cũ

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1107: Như cũ

.

Bộ Ma Hoàng này vẫn do 1 tay mình dịch nên tiến độ chỉ đc có vậy thôi nha ae. Ae muốn nhanh thì có thể donate qua momo 0966932518 hoặc mở khóa hàng ngày tăng lên thì tiến độ sẽ đc đẩy nhanh nhé mn.

Trác Phàm đạp từng bước nặng nề tới gần Lục Hạt, toàn thân lượn lờ hắc khí, trong mắt lộ ra sát ý âm lãnh.

Lục Hạt khẽ giật mình, bị dọa đến toàn thân run rẩy, cả kinh nói: "Trác quản gia, ngươi có ý gì, ta đâu có làm gì sai?"

Bọn người cũng thấy hồ nghi, nhưng lại không có ai dám mở miệng,.

Trác Phàm bỗng dưng xuất hiện trước mặt Lục Hạt, một tay nắm được hắn cổ, giơ hắn lên cao cao, cường đại uy thế ép hắn không thở nổi, lạnh lùng quát: "Giải dược đâu, lấy ra đây!"

Giải dược? Lục Hạt chợt giật mình, nguyên lai Trác Phàm vẫn muốn ra mặt vì cô nương kia a, hắn coi là Trác Phàm lạnh lùng như vậy, đã không còn để nữ nhân kia trong lòng. Không ngờ là chỉ cố chịu đựng bề ngoài, đến bây giờ mới tính sổ.

Lục Hạt vô cùng không cam lòng, cắn răng nói: "Trác quản gia, ngươi không thể làm như vậy với ta. Ta vì tông môn mà đánh đến sau cùng, ngươi không đi nghiêm trị người lâm trận bỏ chạy thì thôi, lại ra tay với ta vì một nữ nhân ngoại tông, công bằng ở đâu!"

"Đúng vậy a, Trác Phàm, lúc trước Lục Hạt xác thực đã đánh hết sức, ngươi kêu hắn xuất ra giải dược là được rồi, không cần phải . ." Lúc này, bọn người Dương Sát cũng hiểu lời Lục Hạt nói là đúng, vội vàng khuyên.

Trác Phàm hừ lạnh, sắc mặt vẫn đầy lãnh khốc: "Nơi này là lão tử làm chủ, người nào lập công, người nào đáng trừng trị, đều do lão tử phân xét, ngươi không có tư cách nói này nói kia. Đừng tưởng rằng sau lưng ngươi có Thạch cung phụng thì ta không dám động tới ngươi. Hừ, thứ không biết thời thế, mau đưa giải dược ra, nếu không. . ."

"Không có. . . Không có giải dược. . ." Lục Hạt run run, cảm thụ đại lực từ trong tay Trác Phàm, hắn vẫn cắn chặt răng nói: "Một chưởng kia của ta không phải là kịch độc lấy mạng người, chỉ là để nàng chịu hết đau đớn dày vò bảy bảy bốn mươi chín ngày thôi. Dù sao lúc đó trưởng lão bình phán đã mở miệng, ta cũng sợ Song Long Viện truy cứu, cho nên vẫn chưa hạ tử thủ, chỉ trừng trị nhẹ. Nếu không, trưởng lão sẽ hỏi luôn giải dược từ chỗ ta, không phải sao?"

Trác Phàm nghe vậy thì càng giận, khí thế toàn thân như hồng thủy thao thiên mãnh liệt trào ra, cuồn cuộn hắc khí chậm rãi xuyên vào trong thân thể của hắn.

Chỉ một thoáng, Lục Hạt chỉ cảm thấy thân thể mình bị một thứ gì đó đang ăn mòn, cảm giác nguy hiểm đâm thẳng vào đáy lòng, làm cho hắn đổ đầy mồ hôi.

Hắn đã cảm thấy, Trác Phàm thật sự nổi lên sát ý đối với hắn, chỉ là vì một nữ nhân. . .

"Giải dược đâu, nếu không ngươi đừng mong sống qua hôm nay!"

"Chờ, chờ chút, Trác Phàm, hắn đã vừa mới nói không có giải dược, nữ nhân kia cũng sẽ không có nguy hiểm tính mạng. Bây giờ Song Long hội còn đang tiến hành, chúng ta đang lúc cần dùng người, không có thể tùy ý chém giết đại tướng a!" Dương Sát vội vàng thuyết phục.

Trác Phàm lại như không nghe thấy, nồng đậm hắc khí tiếp tục bao phủ Lục Hạt, như thể lập tức muốn hoàn toàn nhấn chìm hắn vào trong bóng tối.

Lúc này, Lục Hạt đã không chịu nổi nữa, vội vã hét to: "Chờ, chờ chút, ta có. . . ta có giải dược!"

Nói rồi, trong tay Lục Hạt ngay lập tức xuất hiện một bình sứ nhỏ.

Bọn người Dương Sát không khỏi sửng sốt, sau đó tức giận nhìn về phía Lục Hạt, thầm mắng. Ngươi có giải dược sớm đưa ra là tốt rồi, hại chúng ta lo lắng một trận.

Trác Phàm hơi vung tay quất bay hắn ra ngoài, Lục Hạt đâm xầm xuống đất, lại phun máu phè phè, gãy thêm hai cái răng, bình sứ nhỏ thì rời tay bay ra, bị Trác Phàm thuận tay lấy được.

Trác Phàm liếc nhìn mấy người Dương Sát, lạnh lùng nói: "Phàm là người phóng Độc, đều sẽ có giải độc, nếu kịch độc chuyện lấy mạng người, có lẽ không có giải dược, nhưng càng là loại tiểu độc như này, dùng để tra tấn người, càng dễ có giải dược. Cho nên, lúc ta hành sự, các ngươi tốt nhất đừng có nhúng tay, hừ, ngu tỏ ra ngu hẳn!"

Ách!

Bọn người Dương Sát trì trệ, cả hai không khỏi xấu hổ, sau đó hung tợn trừng mắt về phía Lục Hạt. Tiểu tử này hay lắm, ngay cả chúng ta đều dám lừa gạt.

Trác Phàm không để ý bọn họ nữa, cầm giải dược đi thẳng ra ngoài, nhưng còn đi chưa được mấy bước, hắn lại khẽ giật mình.

"Đã lâu không gặp, Trác Phàm!"

Lúc này, cửa tiểu viện có đứng một bóng người quen thuộc, chính là Tạ Thiên Thương. Bên cạnh hắn là Vĩnh Ninh cùng Sương Nhi.

Nhìn Lục Hạt be bét máu đang chậm rãi bò lên, lại thấy sắc mặt âm trầm của Trác Phàm, trong mắt hai nữ đều là vẻ kinh dị, các nàng chưa từng thấy bộ dáng Trác Phàm tức giận như thế.

Tạ Thiên Thương thì không cảm thấy kinh ngạc, khẽ cười nói: "Từ lần bách gia tranh minh trước, ta chưa từng thấy ngươi thất thố như vậy, xem ra Sở lâu chủ . . . ha ha ha. . ."

"Tạ Thiên Thương, làm sao ngươi . . . ngươi cũng đại biểu Thiên Vũ?"

Tạ Thiên Thương cười nhẹ lắc lắc đầu: "Không phải, lúc trước trên khán đài, ngươi không thấy ta, ta thì thấy ngươi hung hăng càn quấy đó. Hahaha. . . Nhiều năm rồi, ngươi vẫn vậy, không chút thay đổi!" Rồi ánh mắt hắn chợt trở nên sắc bén dị thường, "Trác Phàm, lúc trước mục tiêu của ta, ngươi còn nhớ chứ. Cho nên từ khi ngươi rời Thiên Vũ, ta cũng đi theo. Hiện giờ ta là đệ tử Kiếm Thần Tông, thi đấu khiêu chiến trung tam tông, ta chờ ngươi!"

Trác Phàm hơi suy nghĩ, rồi âm thầm gật đầu, sau đó vung tay, ném đi bình sứ nhỏ, thản nhiên nói: "Việc đó để sau, giúp ta một việc trước đã!"

Tạ Thiên Thương tiếp nhận bình sứ, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ai, điểm ấy vẫn như trước kia!"

"Được rồi, giải dược này, ta sẽ giúp ngươi đưa đi." Nói xong, Tạ Thiên Thương quay người, dứt khoát đi ra ngoài, nhưng đi chưa được mấy bước, hắn lại dừng chân, quay đầu về phía hai người Vĩnh Ninh nói: "Các ngươi muốn đi cùng ta không, các ngươi chắc là còn chưa gặp Sở lâu chủ, lần này gặp cho biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng a, ha ha ha. . ."

Tạ Thiên Thương cười đầy thâm ý, sau đó cất bước đi hẳn, hai người Vĩnh Ninh nao nao, liếc nhìn nhau, lại cùng nhìn sang Trác Phàm, cuối cùng nhìn về phía Lục Hạt, cả hai đều cùng gật đầu, vội gấp đi theo sau, từ đầu tới cuối không nói một lời nào với Trác Phàm.

Nhìn bọn họ đi xa, Trác Phàm hơi trầm ngâm, rồi cùng lắc mình biến mất.

Đến lúc này, bầu không khí ngưng trọng mới dần dần tan rã ra, bọn người Dương Sát thở dài một hơi, sau đó chậm rãi đến chỗ Lục Hạt, liếc xéo hắn, tức giận mắng: "Ngươi bị ngu à, nữ nhân kia quan hệ thế nào với Trác Phàm, ngươi không phải không biết, ngươi lại dám ra tay với nàng? Vừa rồi may mà Trác Phàm không giết ngươi, hừ hừ, đúng là các cụ gánh còng lưng!"

"Ta cho là bọn họ đã ân đoạn nghĩa tuyệt, không phải hai người bọn họ đều đã nói, song phương gặp mặt sẽ không lưu thủ sao?" Lục Hạt không phục gầm lên.

Khuê Lang bất đắc dĩ thở dài, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, thăm thẳm nói: "Ai, hai người nói ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng nào dễ đoạn tuyệt như vậy? Trên đời này, nam nhân gặp được nữ nhân phù hợp, tâm hai người sẽ nhất trí. Bọn họ nói là không nương tay, nhưng kết quả thì lại có ai không lưu thủ? Nữ tử kia nể mặt Trác quản gia, không một kiếm đâm chết ngươi; Trác quản gia cũng bởi vì nữ tử kia mà đánh ngươi một chầu. Tóm lại, ngươi ngu thì chết!"

"Mẹ nó, lằng nhà lằng nhằng, hai người bọn họ tình tứ, vì sao kẻ xui xẻ lại là ta?" Lục Hạt không khỏi giận dữ mắng to, sau đó nhìn về phía Dương Sát nói: "Cung phụng, ta theo lời ngài, quyết không lưu tình với mấy tên hỗn đản qua sông đoạn cầu kia mà!"

Dương Sát vội chối đây đẩy: "Đừng đừng đừng, chuyện này, chuyện này ta không biết gì hết. Phải rồi, ta kêu ngươi không lưu tình là đối với người khác, không nói là ngươi phải không lưu tình với nữ tử kia a. Không nể mặt Tăng, cũng phải nể mặt Phật, ngươi coi Trác Phàm chết rồi sao?"

Ngay sau đó lên giọng giáo huấn: "Còn ngươi. . . Trác Phàm nói không sai, hắn nhịn ngươi lâu lắm rồi, cả đoạn đường này đều không cho hắn mặt mũi, cũng tại ngươi ngu ngốc, chạm trúng nghịch lân. Chẳng lẽ ngươi không thấy được, lúc trước Viêm Ma bị hắn hành hạ thế nào à?"

Dương Sát vừa mới giáo huấn xong, Khuê Lang lại lên tiếng: "Đúng vậy a, trên một điểm này, ngươi thật là đáng đời bị đánh. Huynh đệ ta là người từng trải, mấy chuyện nam nữ như này, ngoại nhân tốt nhất đừng có tham dự, nếu không, chết cũng đừng trách ai được, chỉ trách mình ngu thôi!"

Làm cho Lục Hạt cảm thấy một bụng lửa giận, rất biệt khuất. Lão tử làm gì sai chứ, vô duyên vô cớ bị đánh một trận, lại còn bị hai tên này giáo huấn! Dù như thế nào đi nữa, Trác Phàm cũng không thể vì một ngoại nhân mà nổi sát tâm với người của mình a, hắn như vậy mà có tư cách lĩnh đội sao?

Nhưng nhìn bốn phía, thấy ánh mắt mọi người như thể muốn nói, ngươi nha, bị đánh là đáng đời, Lục Hạt càng sôi máu, nghiến răng nghiến lợi.

Con mẹ mày, Trác Phàm, ngươi chờ đó cho lão tử, cục tức này, lão tử sẽ không vô duyên vô cớ nuốt xuống đâu.

Trong mắt Lục Hạt đã tràn đầy vẻ âm độc, đồng thời ánh mắt nhìn về chúng người bốn phía cũng phủ đầy âm lãnh. Ngoại trừ hắn, tất cả mọi người nơi này đã như nô lệ của Trác Phàm, không hỏi thị phi đúng sai, thậm chí ngay cả lợi ích của tông môn đều có thể không cần, khiến tâm lý hắn mười phần không bình ổn nổi.

Mà phần oán độc này, một cách tự nhiên chôn xuống hạt giống làm loạn sau này. . .

Bình Luận (0)
Comment