"Đương nhiên, có thể có giải dược, ngoài lấy từ tay người hạ độc thì còn có thể lấy ở đâu?!" Sở Khuynh Thành cười nhạt, vẻ mặt hạnh phúc nói.
Nghe mấy lời này, mọi người mới nổi lên nghi ngờ, Thủy Nhược Hoa hỏi: "Khuynh Thành, ngươi nói giải dược này là người hạ độc cho, đây chẳng phải là nói đây là Lục Hạt. . ."
"Không sai, chính là từ chỗ của hắn. Có điều, hắn hẳn không phải là chủ động giao ra!" Sở Khuynh Thành gật đầu nói, rồi nhìn về phía Tạ Thiên Thương.
Tạ Thiên Thương mỉm cười, gật đầu nói: "Sở lâu chủ, ngươi thật giống như phiên bản thứ hai của hắn. Không sai, lúc ta đi tìm hắn, hắn đã đánh cho tiểu tử kia sống dở chết dở, ép hắn giao ra giải dược. Chỉ là, ngươi cũng biết tính khí của hắn đấy, loại chuyện người tốt việc tốt như này, hắn sẽ vạn vạn không ra mặt làm!"
"Đương nhiên, hắn cứ luôn bướng bỉnh như thế, vĩnh viễn một bộ mặt lạnh. Lúc còn bách gia tranh minh, ta đã quá hiểu. . ." Sở Khuynh Thành nhớ lại chuyện cũ, khóe môi nhếch lên ý cười.
Đám người Thủy Nhược Hoa thấy thế lại càng ngạc nhiên, Đan nhi nói: "Sư tỷ, ngươi nói người cho ngươi giải dược, sẽ không phải vẫn là Trác Phàm chứ, lúc đó ở hội trường, hắn còn mắng ngươi mà, lúc đó thật là vô tình, lãnh khốc!"
"Vậy thì sao? Hắn mắng ta, là bởi vì thương tiếc ta, không muốn ta gặp nguy hiểm. Lúc đó ta nghe hắn nói như vậy, ta rất vui. Còn lãnh khốc. . . Ha ha ha, hắn luôn luôn như thế, ta quen rồi!" Sở Khuynh Thành bật cười nói, đám người Thủy Nhược Hoa lại hoàn toàn ngây ra, đầu óc toàn sương mù.
Hai người này, đến cùng là quan hệ thế nào a, sao càng ngày càng thấy phức tạp vậy?
Tuyên Thiếu Vũ thấy thế thì lại hận đến nghiến răng, giải dược này lại là người kia cho, sớm biết như thế, hắn phải cực lực ngăn cản. Cho dù bốc lên mạo hiểm đắc tội Kiếm Thần Tông, cũng vạn không thể để cho bọn họ tiếp tục có liên quan.
Tạ Thiên Thương khẽ gật đầu, lại thở dài nói: "Sở lâu chủ, những năm gần đây ngươi thay đổi không ít. Nhớ năm đó, tính tình ngươi cứng rắn cực kì, có khi Trác Phàm không sợ trời không sợ đất đều bị ngươi dọa đến không dám nhìn thẳng!"
"Còn có việc này?" Đan nhi khó tin nhìn Sở Khuynh Thành.
Sở Khuynh Thành bật cười lắc đầu, lại cũng thở dài nói: "Lẽ ra ta nhất định phải bắt hắn chịu trách nhiệm với ta, nhưng từ khi thấy hắn vì Ngưng Nhi mà có thể làm ra mọi chuyện, ta biết, nam nhân này có chính đường mà hắn muốn đi, nên ta buông tay. . ."
"Ngưng Nhi?" Vĩnh Ninh thốt lên. Sở Khuynh Thành liền ngạc nhiên nhìn Vĩnh Ninh, chỉ hai người nói: "Các ngươi biết Ngưng Nhi? Như vậy thì không phải đệ tử Kiếm Thần Tông?"
Tạ Thiên Thương cười nói: "Quên chưa giới thiệu, vị này là công chúa Thiên Vũ, Vĩnh Ninh, vị này là thánh nữ Thiên Vũ, Vân Sương. Hai người đều xem như tình địch của Sở lâu chủ, Sở lâu chủ, ngài phải lưu tâm một chút đó!"
Hai người Vĩnh Ninh nghe vậy thì quýnh lên, Sở Khuynh Thành lại vẫn thờ ơ, còn trêu đùa: "Không ngờ võ si năm đó cũng có ngày biết nói chuyện cười."
Tiếp đó, nàng sâu sắc nhìn Vân Sương nói: "Ngươi chính là Sương Nhi? Ta nghe Mẫu Đơn lâu chủ truyền tin cho ta có nói, Trác Phàm đứng trước mặt tất cả mọi người, nói là muốn ngươi. Hôm nay được gặp, quả nhiên băng thanh ngọc khiết, rất giống Ngưng Nhi năm đó a!"
"Không không không, ngài đừng nghe các nàng nói bậy!" Sương Nhi vội vã khoát tay nói, nàng cực kỳ lúng túng, gương mặt đỏ bừng, nhưng rất nhanh lại thất lạc nói: "Lúc đó ta chỉ là một quân cờ trong tay hắn, không có gì khác. . ."
Cái gì, quân cờ?
Dám người Thủy Nhược Hoa giật mình liếc nhìn nhau, đều, trên mặt xuất hiện nộ khí. Thế mà coi một cô nương tốt làm quân cờ dùng, Trác Phàm quả nhiên là tên lòng lang dạ sói!
Tuyên Thiếu Vũ liền nhân cơ hội nói: "Mọi người nghe thấy chưa, tên ma đầu kia bỉ ổi vô sỉ, sẽ chỉ dụ dỗ thiếu nữ hồn nhiên. Khuynh Thành, ngươi phải thấy rõ bộ mặt thật sự của hắn, không được để hắn mê hoặc nữa. Vừa rồi nhất định là hắn cố tình cho người đả thương ngươi, lại phái tiểu tử này đưa giải dược, chính là muốn lấy lòng ngươi!"
Sở Khuynh Thành khinh thường cười lạnh: "Hắn như nào, ta biết rõ hơn thằng db ngươi! Còn nữa, nếu hắn thích, ta có làm một quân cờ của hắn thì có sao? Chỉ sợ hắn vĩnh viễn dứt bỏ ta, ta muốn được một lần làm quân cờ của hắn đều không được!"
Chúng nữ bất khả tư nghị nhìn Sở Khuynh Thành, đầy mặt kinh hãi. Băng nữ ngày bình thường luôn luôn cao ngạo, lúc này thế mà nguyện ý làm một quân cờ của người khác, vĩnh viễn phụ thuộc bên cạnh người kia, đây là băng mỹ nhân không dính khói lửa trần gian sao?
Mọi người không hiểu, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt, Tuyên Thiếu Vũ càng điên tiết đến cắn chặt hàm răng, tức giận đến muốn thổ huyết. Vân trưởng lão lại chỉ biết đầu, thầm than. Tiểu nha đầu này, thật sự là bị cuồng đồ ma đạo mê hoặc đến không nhẹ a. . .