Làm sao, tản bộ sau lưng ngươi một vòng thôi, ngươi còn có ý kiến?"
"Ách, không dám, ngài cứ tùy tiện tản bộ đi!" Trác Phàm bồi cười.
Đan Thanh Sinh nhìn hắn thật sâu, rồi không khỏi cười tà nói: "Hỏi thế gian tình là gì, cứ khiến người thề nguyền sống chết! Tiểu tử, đã có ý với tiểu cô nương kia, cứ thẳng thắn lên cướp là được, xoắn xuýt cái gì chứ?"
"Tiền bối, ngài chớ có nói đùa, ngài chắc là cũng rõ ràng, chuyện này. . . ta không có tư cách!" Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.
Đan Thanh Sinh gật đầu: "Há, đúng, tiểu tử ngươi quá hoa tâm, có hai nha đầu rồi, giờ lại muốn thêm, xác thực không có tư cách gì nữa. Nếu không, ngươi để đám cẩu độc thân trên thế giới này sống thế nào?"
"Tiền bối, ngài chớ có nói đùa như vậy!"
Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài: "Ai, ta là ma đạo, đi con đường vô tình, há có thể động tình? Nếu động tình, không chỉ ta, mà nàng cũng sẽ bị hại, mà lại trước kia cũng đã từng có ví dụ sống sờ sờ xảy ra. . ."
Đan Thanh Sinh gật đầu, sau đó lại kỳ quái nói: "Vậy ngươi còn tới nơi này làm gì, đi con đường vô tình, nên chém tình tuyệt nghĩa, bây giờ ngươi còn nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta, không phải hại người hại mình sao?"
"Tiền bối nói phải, chỉ là chuyện chưa phát sinh, thật sự rất khó để dứt bỏ!" Trác Phàm thở dài, "Trác Phàm ta từ trước giờ không nợ nhân tình, chỉ vì có vài người, một khi nợ họ, đời này sẽ rất khó trả hết nợ!"
Đan Thanh Sinh nhích người lại gần Trác Phàm, cười hắc hắc nói: "Hắc hắc hắc. . . Có cố sự sao, ta thích, nói nghe coi, ta giúp ngươi tham mưu, biết đâu giúp được ngươi khai sáng!"
"Ừm. . . cũng được, có thể được tiền bối đề điểm, cũng là phúc phận của ta!" Nói rồi, Trác Phàm thuật lại chuyện bảy nhà tranh hùng.
"Cứu Ngưng Nhi là chuyện của ta, nhưng kết quả nàng lại vì Ngưng Nhi mà bị ép đi đến Huyền Thiên Tông, còn không biết ngoài đó ra nàng còn đáp ứng điều kiện gì khác nữa không. Ai, phần tình nghĩa này, chẳng biết lúc nào ta mới có thể trả hết. Nếu đến sống chết của nàng còn không rõ, lòng ta bất an!"
Đan Thanh Sinh nghe xong cũng thở dài: "Ai, thật là một nữ tử hiếm thấy a, vì cứu người tình của ngươi, lại cam nguyện buông bỏ tự do của mình, khó trách ngươi đập cho thằng Lục Hạt một trận dù đó là người bên ngươi. Phần tình nghĩa này thực sự quá lớn, trừ lấy thân báo đáp, lão phu thấy ngươi không có gì khác để báo đáp đâu!"
"Uy, tiền bối, ta là ma đạo a!"
"Ta biết, Vô Tình Chi Đạo, đoạn tình tuyệt nghĩa a!" Đan Thanh Sinh gật đầu, rồi lại trịnh trọng nói: "Tiểu tử, mặc dù lão phu không là ma đạo tu giả, không tìm hiểu ma đạo. Nhưng đại đạo thông thiên, trăm sông đổ về một biển, đạo lý này, lão phu vẫn hiểu. Nói là Vô Tình Chi Đạo, nhưng ngươi chưa từng có tình, sao lại vô tình?"
"Giống như nhân sĩ chính đạo chúng ta, truy cầu Thiên Địa Chính Khí, nhưng nếu không có tà, thì sao có chính? Ngươi không hiểu như thế nào là tà, làm sao biết như thế nào là chính? Cùng một đạo lý. Lấy ví dụ là Thiên Địa Chính Nghĩa Tông, ngày ngày hô hào thiên địa có chính khí. Nhưng như thế nào là chính khí, bọn họ lại có mấy người hiểu được? Chỉ là làm chút chuyện ngược với ma đạo, rồi coi mình chính nghĩa, đúng là mấy kẻ hạn hẹp!"
Trác Phàm nhăn mày suy nghĩ, có điều minh ngộ, nhưng lại không hiểu hoàn toàn. Dường như vẫn còn có một tầng mê vụ bao phủ trong lòng, thật lâu không tan.
"Đúng rồi, tiểu tử! Bha đầu bên cạnh ngươi nhiều như vậy, chỉ có cảm tình đối với tiểu nha đầu này là đặc biệt, lão phu cho là ngươi nghiêm túc với nàng, vừa mới nghe cố sự của ngươi, lão phu lại hơi nghi hoặc. Ngươi thử nghĩ kỹ lại xem, ngươi đối với nha đầu này, là áy náy, hay là thật động tình?"
Trác Phàm run run, thấy hơi do dự, cuối cùng chỉ đành cười khổ lắc đầu: "Ta. . .ta. . .cũng không rõ lắm . . ."
"Ha ha ha. . . chim non!" Đan Thanh Sinh mỉm cười lắc đầu, lại sâu xa nói: "Vậy lão phu dạy ngươi một cách này, giờ nhắm mắt lại, hồi tưởng lại xem thời khắc tâm tình ngươi bình tĩnh ấm áp hạnh phúc nhất là khi nào, tại nơi nào?"
Theo lời hắn, Trác Phàm chậm rãi nhắm hai mắt, thở sâu, trầm tĩnh lại, nhớ lại quá khứ, đủ loại chuyện bắt đầu chảy qua trong đầu hắn.
"Thời gian an bình nhất của ta, có hai lần. Một lần là tại Vạn Thú sơn mạch, cùng Ngưng Nhi và Tạ Thiên Dương. . ."
"Ha ha ha. . . Vậy chúc ba người các ngươi hạnh phúc!" Đan Thanh Sinh bật cười, "Đây hẳn là tình huynh đệ hữu nghị thôi, không phải tình cảm trai gái, nào có kiểu tình cảm trai gái lại có ba người hạnh phúc chứ, ha ha ha. . ."
"Còn có một lần nữa, là trong gian phòng. . ."
"Mấy người?" Đan Thanh Sinh vội vàng nói.
"Hai!"
"Nam hay nữ?"
"Nữ!"
"Nàng là ai?" Đan Thanh Sinh hét lớn, thẳng vào đáy lòng Trác Phàm.
Trác Phàm bỗng nhiên mở to hai mắt ra, hít một hơi thật sâu, sắc mặt dần dần nặng nề xuống.
Đan Thanh Sinh sâu xa nói: "Chính là nàng, tâm của ngươi có nàng. Còn có phải nha đầu này hay không, chính ngươi tự hiểu, ha ha ha. . ."
Đan Thanh Sinh cười to, quay người lại, lần nữa biến mất, để lại Trác Phàm kinh ngạc đứng tại chỗ, thở dài không thôi.
Hắn, nên làm thế nào đây. . .