Ba ngày, liên tiếp ba ngày, Trác Phàm đều nhốt mình trong căn phòng nhỏ, hai chân bắt chéo, nằm một chỗ không rời nửa bước.
Từ ngày ba người Tạ Thiên Thương đến chỗ Sở Khuynh Thành, hỏi rõ tình huống, biết được giải dược có tác dụng, Sở Khuynh Thành đã khôi phục, hắn về đây, đã là như thế.
Cho dù hôm nay là thời gian trung tam tông thi đấu, hắn cũng chẳng quan sát tình hình địch, để Dương Sát mang theo một đám đệ tử đi quan sát!
Trác Phàm nhíu mày do dự thật lâu, trong đầu hồi tưởng lại những lời Đan Thanh Sinh nói mà không ngăn được thở dài. Chưa từng hữu tình, sao lại vô tình, trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Có lẽ hắn đã đi trên con đường Vô Tình Đại Đạo này quá lâu, đã thành thói quen một thân một mình, không có gì ràng buộc, bây giờ lão Thiên lại kiếm chuyện với hắn, một lần trọng sinh, để hắn tự nhiên có thêm rất nhiều ràng buộc.
Là thượng thiên trêu cợt hắn, hay là cho hắn khảo nghiệm? Có lẽ năm đó Vân Huyền Cơ nói đúng, đây là cơ hội cho hắn đi lại con đường ma đạo.
Chỉ là, con đường này lạ lắm :v, hắn không biết nên đi như thế nào. So sánh với nhau, ma đạo đơn thuần trước kia còn dễ đi chút, chỉ có điều, con đường đó, lại không thể đẩy hắn tới chí cực đại đạo.
Ai, lão tử nên làm gì đây? Ma đạo xưa nay coi trọng vô tình, hữu tình sẽ phải chịu liên lụy. Nhưng chưa từng hữu tình, sao vô tình, sao mâu thuẫn thế chứ.
Nếu lấy tình cảm làm vật dẫn đạp vào ma đạo, phần tình cảm này còn thuần túy không, có thể xưng là từng có tình sao? Chỉ là công cụ sử dụng mà thôi.
Thế nhưng, nếu thật động tình, sao lại có thể vô duyên vô cớ chặt đứt? Mà nếu chặt đứt được, đó còn có thể gọi động chân tình sao?
Ta nhổ vào, nếu chỉ làm một công cụ vô tri, vậy quả thực không có một con đường là chính xác a!
Trác Phàm vỗ trán, phiền muộn không ngừng, do dự không biết nên kiên trì con đường cũ, hay là theo tâm ý mình, nước chảy bèo trôi, thuận theo tự nhiên.
Nhưng nếu như thế, hắn còn có thể lại trở lại con đường ma đạo à, chỉ sợ càng chạy càng xa. . .
Trác Phàm không biết nên làm như thế nào, suy tư nguyên ba ngày vẫn cứ tiến thoái lưỡng nan, đây là chuyện mà hắn chưa từng gặp phải.
Chỉ vì con đường trước kia của hắn thật rất đơn thuần!
"Không tốt, Trác Phàm, lại một nhóm hắc mã xuất hiện, khiêu chiến thượng tam tông trước, chúng ta chỉ sợ chướng ngại trung tam tông đều không vượt qua được!"
Trác Phàm chỉ nghe thôi liền biết là Dương Sát, chỉ đành bất đắc dĩ trợn mắt, dưới tình huống tâm phiền ý loạn, không để ý hắn, tiếp tục suy tư.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Dương Sát nào để yên dễ dàng như vậy? Đoành một tiếng, đá tan cánh cửa phi vào, cuống cuồng bận bịu đến chỗ hắn, đong đưa thân thể hắn, nói: "Tiểu tử thúi, tối rồi, sao ngươi còn ngủ nữa?... Chờ ngươi chết là có cơ hội ngủ, bây giờ chúng ta gặp phải phiền phức lớn đây!"
"Có gì to tát, không phải là ngày mai đánh trung tam tông thôi sao, không ngại!"
"Không ngại cl!" Dương Sát mắng to, "Tiểu tử thúi, hôm nay ngươi không đi xem trung tam tông thi đấu, ngươi biết kết quả như thế nào không?"
"Không có hứng thú!"
"Ngươi. . ." Dương Sát tức giận đến da mặt run run, cố đè xuống nộ khí, tận lực bình tĩnh nói: "Ngươi không biết, mới nhẹ nhàng như vậy. Nếu ngươi xem trung tam tông thi đấu, nhất định còn lo lắng hơn ta nhiều, đứng đầu trung tam tông, Kiếm Thần Tông quả thực muốn nghịch thiên. Mười tên ra sân đệ tử, con mẹ nó toàn là Hóa Hư, cả bạn cũ của ngươi, cũng vừa đột phá hóa Hư cảnh cả rồi."
Trác Phàm tỉ mỉ nhớ lại, thật lâu, mới đạm mạc gật đầu: "A. . . Đúng vậy a, lần trước không nhìn kỹ, giờ nhớ lại, khí thế của hắn thật là đã tiến vào Hóa Hư cảnh. Hắn vốn là võ si, cũng là kỳ tài võ đạo, nhưng có thể nhanh như vậy tiến vào Hóa Hư cảnh, đúng như ta sở liệu, xem ra tài nguyên tu luyện của trung tam tông xác thực rất nhiều, thật đáng mừng!"
"Thật đáng mừng em gái ngươi, ngươi còn có tâm tư chúc mừng bạn cũ ngươi? Hắn đang là đại uy hiếp của chúng ta đấy!" Dương Sát thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của Trác Phàm, thì chỉ có loại xúc động muốn băm hắn, nhưng vẫn cố nhịn xuống cầu xin: "Đại ca à, ngươi là lĩnh đội của chúng ta đấy, tích cực lên chút có được hay không? Đội hình Kiếm Thần Tông như vậy đã không thấp hơn thượng tam tông. Ngươi biết lần này kết quả trung tam tông thi đấu như nào không? Vô luận cá nhân chiến hay là đoàn chiến, Kiếm Thần Tông toàn thắng, Ma Hồn Tông cùng Thiên Hành Tông không thắng nổi một trận a!"
Trác Phàm cuối cùng mở to mắt nói: "Mạnh như vậy?"
"Chính là mạnh như vậy!" Dương Sát thở dài: "Trước kia Kiếm Thần Tông tuy là đứng đầu trung tam tông, nhưng thực lực hơn hai tông kia một bậc mà thôi, tuyệt không có khả năng nghiền ép đối phương như thế, lần này. . ."
"Nhu Tình Kiếm Ôn Đào, hôm nay hắn xuất thủ, tuỳ tiện dạt dào, rất hiển nhiên chưa xuất toàn lực. Toàn bộ Kiếm Thần Tông cũng thâm tàng bất lộ, mà lại, hắn còn nhìn về phía chúng ta, nở một nụ cười khiêu khích. Rất hiển nhiên, hắn căn bản không sợ chúng ta, hoặc là nói căn bản không sợ ngươi, nhất định đã chuẩn bị hậu thủ đối phó ngươi, đây mới là điều ta lo lắng nhất a!"
"Há, thì ra là thế, vậy thật phải Đế Tâm chút rồi!" Trác Phàm nghiêm túc gật đầu, rồi trịnh trọng chuyện nói: "Như vậy ta sẽ xuất ra bất bại pháp tắc, cam đoan không thua!"
Dương Sát sáng mắt lên nói: "Há, ngươi còn có bất bại pháp tắc, nói nghe coi?"
"Chúng ta không đánh với hắn, sẽ không thua! Nói rõ hơn là chúng ta đánh trung tam tông là được rồi, thượng tam tông thì đừng nghĩ nữa!"