Dương Sát cứng mặt, một cơn lửa giận thì phun ra từ hai mắt, chịu không nổi nữa, gầm lên: "Trác Phàm, đây chính là bất bại pháp tắc của ngươi? Ta nhổ vào! Ban đầu là ai nói muốn tìm thượng tam tông, là ngươi hùng hồn nói, kết quả hiện gặp phải Kiếm Thần Tông cản đường thì lập tức lùi bước, con mẹ nó cáu thế nhò. . ."
Ha. . . Trác Phàm ngáp một tràng thật dài, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, không để ý hắn.
Hắn còn có chuyện càng phiền lòng hơn đang chờ giải quyết đây, nào có công phu để ý những thứ này? Còn lợi ích tông môn, hắn càng không quá quan tâm, có thể mang các ngươi lên trung tam tông, hắn đã đạt được mục đích, thực hiện hiệp nghị với Tà Vô Nguyệt, còn muốn lên tận thượng tam tông, ha ha. . . Các ngươi tự mơ tiếp đi!
Thấy Trác Phàm như thế, Dương Sát nhất thời không còn gì để nói. Người này thật đúng là tùy hứng, toàn làm việc bằng tâm tình. Tâm tình tốt thì vênh váo tự đắc, có thể một đường chọc thủng trời cho ngươi. Tâm tình không tốt thì mặc kệ tất cả, thật là khiến người ta phát điên, lại không thể làm gì a!
Đột nhiên, Khuê Lang đi vào, thấy Dương Sát đang đỏ bừng mặt với bộ dáng lười biếng của Trác Phàm, liền biết bọn họ lại ầm ĩ lên, thế là không dám lỗ mãng, chỉ dám gõ cửa nhẹ, khom người nói: "Trác quản gia, Dương Sát cung phụng, người Thiên Hành Tông cầu kiến!"
Dương Sát nhướng mày, hồ nghi nói: "Chúng ta đã ở đây nhiều ngày như vậy, song phương đâu có liên quan gì, hôm nay sao người Thiên Hành Tông lại đến?"
"Tiểu tử, chuyện này chưa xong đâu, ta sẽ còn tới tìm ngươi, ta đi trước xem chuyện kia!" Dương Sát gung hăng gõ vai Trác Phàm, hừ nhẹ một tiếng, rồi quay người rời đi.
Trác Phàm thờ ơ bĩu môi, Khuê Lang không dám đánh nhiễu, cẩn thận đóng cửa cho hắn, đúng lúc này, Trác Phàm lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bèn gọi hắn trở về: "Chờ chút, Khuê Lang, ngươi vào đây, ta có việc cần hỏi ngươi!"
Khuê Lang vội vàng đi vào, khom người cúi đầu nói:
"Ách, Trác quản gia có gì phân phó, nói thẳng là được!"
Trác Phàm chần chờ một trận, sắc mặt bất chợt nghiêm lại, yếu ớt mở miệng nói: "Khuê Lang, ngươi với người kia chắc là rất sâu đậm a, nếu không, ngươi không thể vì nàng mà bỏ quyền, đây là tử tội!"
Khuê Lang vừa nghe Trác Phàm hỏi, liền ngửa mặt nhìn lên bầu trời thở dài:
"Ai, Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận. . ."
Lại lập tức bị Trác Phàm giơ tay ngăn lại.
"Ách, được được, ta không nói ngươi đọc thơ!"
Rồi mới trịnh trọng nói: "Ta chỉ là muốn hỏi ngươi, ngươi biết rõ ma đạo là Vô Tình Chi Đạo, vì sao sẽ còn. . .với người kia kia."
Khuê Lang nhìn hắn thật lâu, rồi bất đắc dĩ thở dài, lắc lắc đầu: "Trác quản gia, ta biết tông môn có quy định không thể động tình, nhưng mà cảm tình, thứ này, hmm, thứ này một khi dính vào, tựa như Giang Hà vỡ đê, đã phát ra là không thể ngăn cản, muốn cản mà cũng không được. Ta là người từng trải, cho nên mới càng hiểu rõ đủ loại đắng cay ngọt bùi trong đó. Ta thể nói, ta chưa bao giờ hối hận, khi đó vì vậy mà bị đưa đến dịch phòng, ta cũng không hối hận!"
"Ừm. . . Ngươi có phải hiểu lầm rồi hay không, ta không nói tông quy, ta chỉ nói là, ma đạo chính là Vô Tình Chi Đạo, dính vào chuyện này, rất khó đi tiếp nữa, lúc đó tại sao ngươi lại vẫn cứ đâm đầu vào?"
Khuê Lang kỳ quái nói: "Trác quản gia, mặc dù ta là đệ tử ma đạo, nhưng còn thật chưa từng nghĩ kỹ ma đạo là cái gì. Chỉ là đi theo ngươi, làm việc theo ngươi là được, thêm nữa là tông quy không thể phá, chỉ thế thôi! Lúc đó ta với nàng thật không có nghĩ nhiều như vậy, nhiều lắm là lo lắng chuyện này bại lộ, hồi tông sẽ bị phạt thôi!"
Trác Phàm nghe vậy thì mở to mắt ngốc trệ, được một lát mới gật đầu. Khuê Lang thực ra chỉ là tu tập như người thường, con đường ma đạo, còn chưa bao giờ chân chính bước vào, căn bản sẽ không cân nhắc chuyện ngày sau đạp vào đỉnh phong đại đạo. Nghĩ tới đây, Trác Phàm không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, cười bản thân mình hơi ngu ngốc, hết người rồi hay sao mà hỏi tiểu tử này làm gì, hắn không biết như thế nào là đạo, như thế nào ma, chỉ bảo hắn sao thì hắn hay vậy thôi.
Nhưng nguyên nhân chính là như thế, Trác Phàm mới hâm mộ hắn, có thể không tim không phổi mà lựa chọn, không cần nhiều lo lắng như vậy.
"Được rồi, ngươi ra ngoài đi, để ta yên tĩnh!" Trác Phàm phất phất tay nói.
Khuê Lang khom người cúi đầu, đi ra phía ngoài, nhưng đi chưa được mấy bước, lại chần chờ, quay người do dự nói: "Trác quản gia, có câu này, ta không biết có nên nói hay không. Đối với lĩnh hội ma đạo, ta tất nhiên kém ngài và Viên lão. Có điều, ta cũng thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ một điều, chính là lúc trước khi ta tu luyện, ta chọn ma đạo, mà không phải chính đạo, là vì không muốn bị nhiều quy củ lằng nhằng của chính đạo trói buộc. Còn ngài, không biết ngài nghĩ như thế nào, ta cảm thấy ngài tự trói buộc chặt bản thân mình, cần gì phải như vậy chứ? Ta là người từng trải, chuyện cảm tình này a, thật không cần nghĩ quá nhiều!"
Trác Phàm khẽ giật mình, hình như có điều minh ngộ, đầy ngạc nhiên thốt lên:
"Ách, làm sao bây giờ ngươi lại có trí tuệ như thế?"
Khuê Lang ngượng ngùng gãi đầu: "Trí tuệ của ta nào có thể vượt Trác quản gia ngài, chỉ là. . . ta là người từng trải, ha ha ha. . ."