Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1114 - Chương 1115: Gập Thân

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1115: Gập thân

"Nhưng theo ngoại giới truyền ngôn, Trác Phàm một quyền diệt sạch các đệ tử Ngự Thú Tông, trưởng lão đều chết trong tay hắn. Hẳn là sẽ không đến nỗi như vậy!" Tề trưởng lão nhíu mày hồ nghi nói. Nhâm Thông lại khoát khoát tay cười to lên: "Ha ha ha. . . Tề trưởng lão chớ có lo ngại, Trác Phàm chỉ là Thần Chiếu tam trọng mà thôi, lại mạnh được tới đâu? Lời đồn đại trên phố, phần lớn có khoe khoang khoác lác, bằng không lúc các tông đến đông đủ xem hắn biểu hiện, vì sao hắn lại giả sợ không dám lên, ta thấy hắn phô trương thanh thế thôi, muốn đe doạ đệ tử trung tam tông sớm đầu hàng, hắn không đánh vẫn thắng, đây là tâm lý chiến, kế sách của đám hèn nhân!"

"Còn trưởng lão Ngự Thú Tông chết, Song Long Chí Tôn đã công khai biểu thị, hắn đã làm trái quy củ Song Long Viện, động thủ với khách nhân, mới bị Hắc Nhiêm Chí Tôn giết, có liên quan gì với tiểu tử này? Ta dám chắc hắn lại ăn nói bậy bạ, để dọa đám ngời nhát gan. Nhưng muốn lừa dọa Nhâm Thông ta sao, không dễ đâu, ha ha ha. . ."

Nhâm Thông cười rất đắc ý, Tề trưởng lão suy nghĩ một hồi bèn gật đầu nói: "Công tử nói quả nhiên có lý. Ai, xem ra lão phu già rồi, suýt chút bị tiểu tử này làm cho mơ màng."

"Đó là đương nhiên, đó gọi là trường giang sóng sau đè sóng trước a, ha ha ha. . ."

Nham Thông lại nhìn sang hai thanh niên bên cạnh, nói: "Tụ Sơn Thanh Lâm, ngày mai thi đấu, các ngươi xử lý Trác Phàm trước cho ta, để tất cả mọi người biết hắn chỉ là tên lừa gạt, sau đó mới đối phó người khác, nghe chưa?"

"Đã hiểu, công tử!" Hai người cùng gật đầu.

Sau ngày mai, tất cả mọi người sẽ rõ ràng, tất cả bọn họ đều bị tiểu tử này lừa gạt, làm cho mơ mơ màng màng. Mà xem thấu tất cả chân tướng, chỉ có ta, Nhâm Thông công tử. Cho dù thực lực không thể đỉnh phong, lão tử cũng phải có trí tuệ đỉnh phong, hắc hắc hắc. . .

Rạng sáng ngày thứ hai, chiến trường đã người đông tấp nập, bởi vì là thi đấu khiêu chiến trung tam tông, người thượng tam tông lần nữa tụ tập. Chỉ là lần này bọn họ phải chú ý hai người, một người tất nhiên vẫn là con hắc mã trong truyền thuyết, Trác Phàm. Mà một người khác, thì là người khiến bọn họ càng thêm chú ý, chẳng những thực lực cá nhân, mà thực lực tổng thể tông môn cũng không thể khinh thường, đứng đầu trung tam tông, đệ tử chỉ huy Kiếm Thần Tông, Nhu Tình Kiếm, Ôn Đào!

Trên khán đài lớn nhất, Vũ Thanh Thu cười khẽ nói: "Ha ha ha. . . Xem ra địa vị bất định của thượng tam tông mấy ngàn năm đến hôm nay phải cải biến rồi, kẻ bò lên được, lại không phải Ma Sách Tông, mà là Kiếm Thần Tông! Chỉ là không biết, ai sẽ rơi xuống đây?"

Viêm Ma chậm rãi đi tới thản nhiên nói: "Còn phải nói sao, đương nhiên chỉ có Thiên Địa Chính Nghĩa Tông, ai bảo bọn chúng luôn là xếp cuối!"

"Há, ngươi khẳng định được như vậy sao?"

"Đương nhiên, mỗi lần đều là như vậy, lần này càng là như vậy. Hai vị trí đầu Thượng tam tông, tuyệt đối sẽ là hai tông chúng ta, chúng không lót đáy thì ai?!"

"Ta bất kể tông lót đáy, tông ta lót đáy cũng không quan trong. Ta chỉ hy vọng tiểu tử kia có thể nhanh lên đây, đánh với ta một trận, đây là tâm nguyện của ta. Tên địch nhân trời sinh, không đánh một trận, thật là khó chịu!" Diệp Lân khoan thai nói.

Viêm Ma đột nhiên nói: "Tiểu tử, ta bỗng nhiên muốn giao thủ thử với ngươi!"

"Ngươi?" Diệp Lân khinh thường nói: "Ngươi còn chưa xứng, cút sang một bên đi!"

"Ngươi. . ." Viêm Ma tức giận đến phát run, Vũ Thanh Thu chỉ cười nhẹ lắc đầu.

Đúng lúc này, trưởng lão bình phán xuất hiện trên chiến đài, sau đó ôm quyền khom người nói: "Cung nghênh hai vị Chí Tôn giá lầm!"

"Cung nghênh Chí Tôn!" Tất cả mọi người cùng vội vàng khom người bái hạ.

Song Long Chí Tôn xuất hiện trên đài, sau đó ra hiệu mọi người miễn lễ, rồi chậm rãi ngồi xuống, Hắc Nhiêm Chí Tôn mở miệng: "Bắt đầu đi!"

Được chỉ thị, trưởng lão bình phán cao giọng hét lớn: "Đệ tử trung tam tông và hạ tam tông, lên trận!"

Kiếm Thần Tông, Ma Hồn Tông Thiên Hành Tông cùng đi vào giữa sân, sau đó là Huyền Thiên Tông và Ma Sách Tông.

Thấy Trác Phàm lần nữa đứng vị trí đầu, không lui về khu nghỉ ngơi như lúc trước, mọi người liền sáng mắt, đã hiểu, trận này hắn muốn xuất thủ. Bọn người Viêm Ma, Vũ Thanh Thu càng hưng phấn hơn nữa, nhất là Vũ Thanh Thu, hắn thật đúng là muốn mở mang kiến thức, tiểu tử được người sư đệ quái vật của hắn coi là đối thủ lớn nhất đời, đến cùng có năng lực như thế nào!

Ôn Đào nhìn Trác Phàm đối diện, ánh mắt lộ ra hừng hực chiến ý: "Trác Phàm, cửu ngưỡng đại danh, lần này rốt cục có thể gặp. Chỉ là không biết, phải chăng có khó chơi như lời đồn đại không?"

"Đánh chẳng phải sẽ biết?" Trác Phàm bĩu môi nói.

Ôn Đào sững sờ, bật cười gật đầu, bình tĩnh nói: "Vậy thì tốt, ta chờ ngươi!"

Hàn Vân Phong trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng mới lên tiếng: "Trác huynh, kính đã lâu, tại hạ đại công tử Ma Hồn Tông. . ."

"Hàn đại thiếu!" Trác Phàm chợt ngắt lời, làm cho đám người Ma Hồn Tông và Ma Sách Tông cười trộm không thôi.

Chương 1116:

Hàn Vân Phong lúng túng ho khan một tiếng, rồi lại thản nhiên nói: "Tại hạ Hàn Vân Phong, bởi vì phụ thân của chúng ta hơi khắc nghiệt, sau năm tuổi mới đặt tên cho ba huynh đệ chúng ta, lại còn phải dựa vào thực lực mà định đoạt. Chỉ có đủ mạnh, mới có thể có tên, hai người còn lại đều là danh hiệu. Cho nên chỉ có ta có danh tự, hai người bọn họ là lão nhị và lão tam!"

"A. . . Phụ thân các ngươi thật là vô tình đấy, không hổ là tông chủ Ma tông!" Trác Phàm gật đầu.

Hàn Vân Phong thản nhiên nói: "Lần này Song Long hội, ta vốn muốn giao thủ thử với ngươi. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, đành phải thôi, biết rõ không thể làm mà làm, là không khôn ngoan. Cho nên mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng nếu ngươi muốn khiêu chiến, Ma Hồn Tông chúng ta chắc chắn sẽ không chiến!"

Trác Phàm khẽ gật đầu. Tiểu tử này thật sự là tiến thối có độ, co được dãn được, là người làm đại sự. Sao mà cùng là con của tông chủ, có người nào đó lại không được như này a. . .

Nghĩ như vậy, Trác Phàm nhìn về phía Nhâm Thông, đúng lúc hắn khinh miệt nói: "Đần độn, các ngươi đều bị hắn lừa gạt rồi, hắn phô trương thanh thế thôi!"

Trác Phàm cười nhạo lắc đầu, coi như mặc niệm đối với hắn.

Song Long Chí Tôn thấy Trác Phàm ra sân thì khẽ giật mình, sau đó liếc nhìn nhau, đều hơi gật đầu, xem như tán đồng.

Bọn họ cảm thấy Trác Phàm quá mạnh, khả năng không thích hợp xuất chiến sớm. Nhưng sau khi thấy trung tam tông đối chiến, bọn họ mới phát hiện, thực lực đệ tử các tông đều không kém. Nếu Trác Phàm không xuất chiến, sợ là Ma Sách Tông căn bản không có tư cách khiêu chiến. Cho nên, Trác Phàm xuất chiến, bọn họ tán đồng.

Ngẩng đầu nhìn lên song tôn, thấy bọn họ cũng đang nhìn mình, rồi khẽ gật đầu, Trác Phàm biết song tôn đã cho phép, mới yên lòng. Từ lúc này, cấm lệnh giải trừ!

Trưởng lão bình phán cao giọng nói: "Hạ tam tông đối chiến, cá nhân chiến, Huyền Thiên Tông thắng, đoàn chiến Ma Sách Tông thắng. Căn cứ quy củ Song Long hội, Huyền Thiên Tông chỉ có thể khiêu chiến cá nhân, Ma Sách Tông chỉ có thể khiêu chiến đoàn chiến. Xin hỏi song phương, có muốn khiêu chiến trung tam tông nào không?"

Vân trưởng lão lập tức cúi đầu nói: "Huyền Thiên Tông chúng ta luôn luôn cơi Thiên Hành Tông như thiên lôi sai đâu đánh đó, lần này ngẫu nhiên đạt được vị trí đầu cá nhân chiến hạ tam tông, chỉ hy vọng lấy nhân số ít ỏi, giữ vững được cánh cửa này, tránh đường đột kinh động các vị bên trên. Cho nên Huyền Thiên Tông chúng ta tuyệt sẽ không khiêu chiến!"

Nịnh hót!

Hắn vừa dứt lời, mọi người đều thấy buồn nôn, hướng ánh mắt khinh bỉ về phía hắn, ngươi cao tuổi rồ, những lời nịnh hót trắng trợn như thế cũng có thể nói ra, thật không biết xấu hổ a!

Cái gì mà giữ vững cửa này Thiên Hành tông, quả thực không khác gì chó săn!

Đám người Thủy Nhược Hoa thì đỏ bừng cả mặt, nhìn những ánh mắt, tràng cười nhạo từ mọi người mà chỉ biết xấu hổ cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn Vân trưởng lão đầy vẻ oán trách.

Huyền Thiên Tông mình dù sao là một đại tông môn, há có thể mất hết mặt mũi như thế, lại còn nguyện làm chó vẩy đuôi mừng chủ chứ.

Chỉ có Nhâm Thông rất dính chiêu này, hơi gật đầu, lộ ra biểu lộ trẻ nhỏ dễ dạy.

Trác Phàm lại âm thầm gật đầu. Vị Vân trưởng lão này, thật là vô sỉ a, rất có phong phạm năm đó của lão tử, hắn nghĩ như vậy, không có mảy may nghĩa xấu, còn có hơi tán thưởng. Từ trận đại chiến nghịch chuyển kia, Trác Phàm đã nhìn ra vị trưởng lão này không đơn giản, có kiên nhẫn, tính kế sâu. Trước khi không nắm chắc tất thắng, hắn biến thành người vô hại vật vô hại, chỉ khi nào có cơ hội xoay người, hắn tuyệt đối sẽ nắm chặt.

Cho nên, mặc dù bây giờ hắn nói ra lời thiếu liêm quả, đầy hổ thẹn như thế, nhìn như nguyện làm chó săn của Thiên Hành tông, nhưng thực tế lại là con chó săn nguy hiểm nhất. Một khi chủ nhân này không trấn áp được hắn, hắn sẽ quay đầu cắn lại chủ

Trưởng lão bình phán lại hướng ánh mắt nhìn về phía Ma Sách Tông. Nhưng Dương Sát còn chưa mở miệng, Trác Phàm đã tiến lên trước một bước, hét lớn: "Còn cần phải nói sao, chiến!"

Bình Luận (0)
Comment