Thanh âm kiên định vang vọng toàn trường, làm cho mọi người hưng phấn dị thường. Nhất là đại biểu các quốc gia, danh vị cửu tông Tây Châu đã mấy ngàn năm không thay đổi, lần này cuối cùng đã có dấu hiệu muốn suy chuyển.
Lấy thấp đánh cao, đã là chuyện không rõ là bao nhiêu năm trước.
Nhâm Thông trầm mặt xuống, hung hăng trừng Trác Phàm, lộ ra vẻ phẫn nộ.
Ma Sách Tông nho nhỏ, các ngươi còn thực có can đảm làm ra chuyện dĩ hạ phạm thượng như thế a! Hừ, đã vậy thì đừng trách bổn công tử không khách khí.
Quay đầu nhìn hai người Tụ Sơn Thanh Lâm, Nhâm Thông khẽ gật đầu, ra lệnh cho bọn họ.
Trên thực tế, đối với đội hình lúc này của Ma Sách Tông, bọn họ xác thực có chút kiêng kị, dù sao đối phương có sáu Hóa Hư cảnh, mà phe mình, tính cả mình và hai người Tụ Sơn Thanh Lâm, thì chỉ có ba mà thôi. Mà trừ ba người bọn họ, bảy tên đệ tử còn lại thậm chí không thể xem như cường thủ trong hàng ngũ Thần Chiếu cảnh, chiến lực của cả tông môn chỉ có thể tính là ba người bọn họ.
Đây chính là lí do vì sao tuy Ma Hồn Tông chỉ có Hàn Vân Phong và Hàn nhị thiếu là Hóa Hư cường giả, nhưng vẫn được xếp cao hơn bọn họ một bậc, chỉnh thể thực lực của người ta mạnh a!
Bọn họ muốn một ván phân thắng thua, bảo trụ danh vị của mình, chỉ có dựa vào trận thức hợp kích của hai người Tụ Sơn và Thanh Lâm, đối phó sáu đại Hóa Hư cảnh của đối phương. Mà đầu tiên nên là đả kích sĩ khí đối phương, muốn bắt giặc phải bắt Vương.
Ánh mắt hai người Tụ Sơn Thanh Lâm đột nhiên trở lên lạnh lẽo, phóng sát khí về phía Trác Phàm.
Trác Phàm xùy cười ra tiếng, đã rõ ràng, đối phương đã trực chỉ mình là mục tiêu thứ nhất, hắn không khỏi lắc đầu, cảm thán quả nhiên người ngu không biết sợ a!
"Ma Sách Tông đã quyết định khiêu chiến, vậy hãy mở ra Tu Di kết giới!"
Hai bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện trên chiến đài, chính là hai lão giả giữ cửa lúc trước mở ra kết giới Song Long Viện cho bọn họ vào.
Tay cấp tốc kết ấn, hai lão giả duỗi ra một tay, đối kích với nhau, ngay sau đó, không gian kịch liệt rung động một trận, nổi lên gợn sóng. Từng âm thanh nặng nề vang lên, toàn bộ không gian chậm rãi bị xé nứt ra, lộ ra một cảnh tượng khác.
Đó là một sơn cốc thanh tú đẹp đẽ, núi cao rừng rậm, thiên địa rộng lớn, nhìn không thấy bờ, nơi đó, đừng nói là mười người, dù có thiên quân vạn mã chém giết lẫn nhau, cũng vạn vạn không có vấn đề.
Trưởng lão bình phán thản nhiên nói: "Mời đệ tử hai tông vào, đối chiến tự do!"
Trác Phàm nhấc chân đi về phía trước, lúc sắp vào kết giới, Nhâm Thông nhếch miệng nói: "Nơi này thật lớn a, các ngươi chưa từng đoàn chiến, chắc là lần thứ nhất thấy a. Có điều, các ngươi đừng có thừa dịp nơi này rộng lớn mà chơi trốn tìm với chúng ta. Chúng ta vào đây mấy lần, quen thuộc địa hình hơn các ngươi!".
Trác Phàm khinh thường nói: "Những lời này phải do ta nói với các ngươi, các ngươi trốn cũng không sao, ta cùng lắm là tốn thêm chút thời gian thôi, trò mèo vờn chuột, ta đã rất lâu không chơi, bây giờ cũng có hơi nhớ, ha ha ha. . ."
"Ai là mèo, ai là chuột, đến lúc đó mới biết được!" Nhâm Thông cười lạnh.
Nghe hai người khẩu chiến, những người biết rõ thực lực Trác Phàm đều nhìn Nhâm Thông như nhìn kẻ ngu. Hắn đến cùng phải chán cái cuộc sống này đến mức nào mới có thể chọn cách chết đáng sợ như vậy a!
Trác Phàm lắc đầu, không còn đi để ý hắn, đi thẳng vào kết giới kia, bọn người Thích Trường Long cũng cười đầy khinh bỉ nhìn hắn, sau đó đi theo vào.
Nhâm Thông cũng dẫn đám người Tụ Sơn Thanh Lâm đi vào trong. Lúc này chỉ còn một cảnh tượng không gian trong sơn cốc hiện ra cho mọi người!
Trác Phàm xuất hiện đầu tiên trên một ngọn núi nhỏ, ngay sau đó, đệ tử Ma Sách Tông còn lại ào ào xuất hiện, mọi người nhìn tràng cảnh chung quanh, tất cả đều sợ hãi thán phục! Bởi vì nồng độ linh khí trong sơn cốc này phải nồng đậm hơn Song Long Viện tới mấy chục lần, tu luyện ở chỗ này, nhất định sẽ làm ít công to.
Song Long Viện có nơi tốt như vậy, không hổ là đệ nhất đại tông Tây Châu a! Trác Phàm thầm nghĩ, nồng độ linh khí quá nồng, tuyệt không phải là bố trí Tụ Linh Trận mà được. Nơi đây hẳn là có thiên địa tinh thạch phát ra, chẳng lẽ. . .
Trác Phàm chợt nghĩ đến gì đó, đồng thời, trong một góc tối tăm, hai mắt Đan Thanh Sinh đang chăm chú nhìn vào một nơi . . .
Trong lúc các đệ tử Ma Sách Tông đang chiêm ngưỡng cảnh tượng xung quanh, hai đạo lưu quang đột nhiên đáp xuống, chính là hai người Tụ Sơn Thanh Lâm. Bọn họ vừa đáp xuống đất, còn chưa đứng vững gót chân, liền phóng về phía Trác Phàm. Trác Phàm chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ.
Nhưng bọn họ không động thủ với hắn, mà bay xuyên qua hắn, mục tiêu là sáu Hóa Hư cảnh.
"Sơn Lâm Hư Ảnh Quyết, Sơn tự quyết!" Tụ Sơn ồm ồm quát. Vừa dứt lời, quanh thân hắn đại phóng hào quang màu vàng đất, mang theo một cỗ khí thế tuyệt cường cương mãnh, giống như sóng biển ngập trời phóng tới.
Mọi người kinh hãi, vội vã đồng loạt ra tay đối chương, sáu đạo chưởng lực từ Hóa Hư cảnh như núi đá sụp đổ xuống hai người. Cùng lúc này, Thanh Lâm lại kết ấn tiếp: "Sơn Lâm Hư Ảnh Quyết, Lâm tự quyết!"
Một trận quang mang màu xanh nhạt lưu động, xung quanh hai người hiện ra một tầng màng chắn hư huyễn. Đúng lúc này, chưởng kìnhtừ sáu người cũng đã đến, lại bỗng dưng phát sinh một chuyện quỷ dị. Lực lượng đánh vào trên đó lại gần như không làm gì được nó, hư ảnh chỉ nổi gợn sóng, rồi hút hết sáu đạo chưởng lực vào. Ngay sau đó, hư ảnh bỗng giật ngược một phát, sáu đạo chưởng lực bị bắn ngược trở về.
Cùng một thời gian, lực lượng thổ hoàng sắc cương mãnh cũng bắn tới. Bảy đạo lực lượng tuyệt cường bắn nhanh về phía sáu người. Sáu người không kịp phản ứng, liền bị chấn bay ra tứ phương.
Sáu người quả thực không thể tin được đây là sự thật, hai Hóa Hư cảnh, vậy mà đánh bay sáu đại Hóa Hư cảnh bọn họ. Lại còn chỉ đúng một chiêu, sáu người bại. Không chỉ bọn họ, mọi người xem cũng kinh ngạc vạn phần, trận thức hợp kích của hai người này thật lợi hại, lấy hai địch sáu vẫn chiếm thượng phong!
Những người Kiếm Thần Tông và Ma Hồn Tông từng giao thủ với bọn họ thì mới thật sự hiểu, hai người này liên thủ đáng sợ nhường nào, tuyệt không phải cao thủ Hóa Hư bình thường có thể so sánh. Đừng nói hai địch sáu, cho dù là hai địch mười, bọn họ cũng có thể làm được!
Có thể nói, trên cá nhân chiến, bọn họ có lẽ chỉ có thể lấy được bốn điểm, nhưng tại đoàn chiến, tác dụng của bọn họ có thể được phóng đại đến vô hạn. Ma Sách Tông khiêu chiến Thiên Hành tông bằng phương thức đoàn chiến, thật chẳng khác tiến vào sân nhà của đối phương a!
Ôn Đào nói: "Sơn Lâm Hư Ảnh Quyết, hư thực kết hợp, cương nhu hoà hợp, vừa như dời núi lấp biển, vạn phu mạc địch; nhu thì lại nổi lên lâm hải, cuồng phong khó phá vỡ. Hai người này liên thủ, thật là khó chơi! Lúc trước đối chiến hai người này, chúng ta triền đấu rất lâu mới thắng được. Thiên Thương, ngươi cảm thấy bạn cũ của ngươi phải tốn bao lâu mới có thể đánh bại bọn họ?"
Tạ Thiên Thương trầm ngâm nói: "Trác Phàm này là con quái vật, thiên phú dị bẩm, tiến triển thần tốc. Ta đã có mấy năm không gặp hắn, bây giờ thực lực hắn mạnh đến đâu, ta cũng không rõ lắm."
"Dài nhất một phút đi!" Hàn Vân Phong thì thào nói.
Ôn Đào sững sờ, rồi bật cười nói: "Lão huynh, rốt cục chịu chia sẻ chút sao?"
"Cũng không tính được là tin tức tuyệt mật gì, Trác Phàm với hai người Tụ Sơn Thanh Lâm, chúng ta đều đã từng giao thủ, tuy đều thua, nhưng sâu cạn của song phương, chúng ta vẫn biết rõ một hai. Tụ Sơn Thanh Lâm, lúc giao thủ với chúng ta, tối thiểu dùng ra cửu thành công lực. Trác Phàm từng động thủ với nhị đệ và tam đệ của ta, mỗi lần lại chỉ tùy ý một chiêu, không thấy rõ sâu cạn. Nếu nói Tụ Sơn Thanh Lâm là hồ nước thâm thúy, thì Trác Phàm chính là đại hải mênh mông, thâm bất khả trắc, trong các đệ tử chúng ta, ta rất khó tưởng tượng đươck có ai có thể làm cho hắn phải toàn lực ứng phó!"
"Há, vậy ta phải xem thật kỹ. Nếu ta đoán không sai, Hai người Tụ Sơn Thanh Lâm công kích sáu người kia là giả, thực tế muốn nhằm vào chính là vị lão huynh thâm bất khả trắc này!"
Quả nhiên, sáu người kia vừa bị đánh bay, Tụ Sơn Thanh Lâm lại không đuổi theo, mà quay người vọt thẳng tới Trác Phàm. . .