Chấn kinh!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc mở to mắt, rất nhiều người lần đầu tiên thấy Trác Phàm xuất thủ, lại tuyệt đối không ngờ rằng, con quái vật trong truyền thuyết lại mạnh đến cấp độ không thể tưởng tượng như thế.
Biểu hiện của hai người Tụ Sơn Thanh Lâm trong đối chiến trung tam tông rõ như ban ngày, đây tuyệt đối là đệ tử có tư cách sánh ngang tinh anh thượng tam tông, bắt buộc rất nhiều cao thủ trung tam tông phải khổ chiến mới thắng được.
Chính là hai kẻ như vậy, giao thủ với Trác Phàm lại không chịu nổi một đòn, thân thể cả hai bị diệt! Thực lực Trác Phàm khủng bố như thế, thật khiến tất cả mọi người kinh hãi không thôi.
Cho dù là những người lúc trước từng thấy Trác Phàm nhất quyền chi uy, lúc này vẫn không chịu được mà lần nữa phấn chấn. Dù sao một quyền kia là Trác Phàm vô ý thức phát ra, còn trận chiến này, mới là lúc hắn bày ra thực lực chân chính.
Các loại thủ đoạn, vũ kỹ quỷ dị của hắn làm cho những quan sát người tán thưởng không thôi, cảm thấy rất mới mẻ!
Tạ Thiên Thương không khỏi cười khổ, thở dài nói: "Tiểu tử này. . . Mỗi lần gặp lại đều sẽ cho người ta cảm giác hắn thoát thai hoán cốt, càng biến thái hơn trước kia. Thiệt thòi ta mấy năm này tu luyện gian khổ không ngừng, giờ mà đánh chắc chỉ có phần chịu chết a!"
Ôn Đào lại u oán nói: "Thiên Thương a, ta hỏi chút, bạn cũ của ngươi ăn cái gì mà lớn lên vậy, hắn thật sự còn là người sao? Hàn Vân Phong nữa, ngươi vừa mới không phải nói hắn đối phó hai tiểu tử này, phải dùng một phút sao, đây là có chuyện gì, một hơi đã giải quyết cmnr!"
"Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?" Hàn Vân Phong cũng thở dài: "Ta sớm nói hắn thâm bất khả trắc, lúc trước một quyền kia, sợ đối với hắn là chẳng có chút lực đạo nào, thật sự là khó có thể tưởng tượng, giới hạn của hắn là ở đâu, quái vật như vậy, làm sao có rảnh đi tham gia Song Long hội thế, có còn để cho người khác sống hay không?"
Ôn Đào gật đầu liên tục, thâm biểu tán đồng, đắng chát nói: "Con mẹ nó, trước kia nghĩ đối phó Ma Sách Tông, ta còn chuẩn bị rất nhiều. . . bây giờ . . . thôi nghie mie đi!"
Hắn phiền muộn, có người càng buồn bực hơn hắn, trưởng lão dẫn đội Thiên Hành Tông thì đang quá đỗi sợ hãi lo lắng cho công tử Nhâm Thông! Người tiến vào kết giới này sẽ thứ tự được truyền vào thung lũng kia, Nhâm Thông căn dặn Hai người Tụ Sơn Thanh Lâm, ngay từ đầu xử lý Trác Phàm, mới có chuyện hai người vừa hạ chân xuống, lập tức tấn công mọi người Ma Sách Tông.
Nhưng mà, đánh xong hết cmnr, vị Nhâm đại công tử kia vẫn còn chưa truyền tống tới, có thể thấy được trận chiến kia phát sinh ngắn ngủi cỡ nào.
Thứ Tề trưởng lão lo lắng chính là công tử nhà bọn họ còn không biết sự đáng sợ của đối phương, đến khi đó lại gáy bẩn trước mặt tên biến thái kia, thì không phải là muốn chết sao?
Tề trưởng lão có xúc động muốn khóc, chỉ muốn xông thẳng vào kéo công tử ra!
Xem ra truyền ngôn không nhất định là khuếch đại phù phiếm, như lần này, rõ ràng truyền ngôn còn thiếu sót. Tiểu tử này, còn đáng sợ hơn cả truyền ngôn a . .
Chỗ cao nhất trên khán đài, Vũ Thanh Thu hít một hơi thật sâu, cảm thán nói: "Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, Trác Phàm thật không tầm thường, thực lực hai người kia, cho dù là lên thượng tông chúng ta, cũng chưa chắc có bao nhiêu người có thể nhẹ nhõm thắng được, nhưng hắn lại. . ."
"Thôi đi, lúc này mới biết à, tiểu tử kia mà thật sự hung ác lên, ngươi tuyệt sẽ không muốn thấy đâu!" Viêm Ma lại nghĩ tới trải nghiệm đau đớn thê thảm lúc trước mà thở dài một hơi, "Chí ít, hắn còn chưa hiện thần hồn đâu!"
Vũ Thanh Thu cả kinh nói: "Thần hồn? hắn Thần Chiếu cảnh đã có thần hồn sao?"
"Nói nhảm, không có thần hồn, hắn dựa vào cái gì mà đấu với hóa Hư cảnh?"
"Ta cho là hắn có ma bảo bảo hộ nguyên thần, lại dựa vào thân thể tuyệt cường, đánh cận chiến mới thẳng. Chí ít cho đến trước mắt, hắn đều là như vậy, nhưng nếu hắn có thần hồn. . ." Nói tới đây, sắc mặt Vũ Thanh Thu dần ngưng trọng lên.