Viêm Ma bất đắc dĩ thở dài: "Nói cho ngươi biết, hắn chẳng những có thần hồn, thần hồn còn tuyệt đối không tầm thường!"
"Há, làm sao ngươi biết, chẳng lẽ ngươi gặp rồi?" Vũ Thanh Thu sững sờ nói.
Viêm Ma gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, thở dài nói: "Ai, nói như thế nào đây, nói gặp thì đã gặp; nói chưa thấy, cũng thật là chưa từng thấy. Lúc đó hắn chỉ lộ ra một nửa thần hồn, nhưng chính là một nửa đó đã suýt lấy mạng ta. Nếu không phải lúc trước hắn còn đang phải quan tâm con bé ny trong tay, ta sợ cái mạng này đã toang rồi!"
"Cái gì, ngươi từng giao thủ với hắn, lại còn không phải đối thủ của hắn?" Vũ Thanh Thu kinh dị thốt lên.
Thực lực của Viêm Ma, hắn rất hiểu, tuy kém hắn, nhưng kém không nhiều, là một nhân vật mạnh mẽ tại toàn bộ Tây Châu. Cho dù Vũ Thanh Thu hắn được xưng là đệ nhất thiên tài Tây Châu, muốn đánh bại Viêm Ma không khó, nhưng muốn lấy mạng hắn, lại muôn vàn khó khăn.
Nhưng chính là cao thủ như vậy, lại gần chết trong tay tiểu tử kia, lại còn là may mắn vì tiểu tử kia không quá ra sức giết chọc, như vậy thực lực Trác Phàm đang phải ở cấp độ nào a!
Vũ Thanh Thu không còn giữ được sự bình tĩnh, nhìn sang Diệp Lân nói: "Sư đệ, đối thủ ngươi chọn, quả thật rất cường hãn a!"
"Đương nhiên, nếu không thì làm sao xứng làm đối thủ của ta?" Diệp Lân hưng phấn nói, "Ta đã sớm nói, trừ ta, các ngươi không ai xứng làm đối thủ của hắn. Bởi vì, chúng ta mới là thiên mệnh chi địch, hắc hắc hắc. . ."
Một phương diện khác, sau khi xử lý hai cường địch, Trác Phàm lại bình thản ngó nhìn xung quanh. Bỗng nhiên, Trác Phàm xông về phía trước, đưa tay chộp một cái, từ trong bụi cỏ bắt được một vệt luồng ánh sáng màu xanh, chính là thần hồn Thanh Lâm.
Sau đó, phải đồng tử thoáng hiện một vầng sáng màu vàng óng, Trác Phàm biến mất, rồi lại lập tức xuất hiện dưới một gốc đại thụ, khẽ vươn tay, từ một ổ chim non, móc ra một hào quang màu vàng đất. Đây đương nhiên là thần hồn Tụ Sơn.
Trác Phàm trở lại chỗ cũ, cười tà nói: "Chạy đi, các ngươi chạy tiếp đê! Chẳng lẽ các ngươi cho là ta không nhìn ra, thân thể các ngươi vừa bị hủy, các ngươi lợi dụng đám sương máu mà trốn vào bụi cỏ sao? Thanh Lâm thì thôi, Tụ Sơn ngươi quá không có tiền đồ, tránh chỗ nào không tránh, lại đi trốn dưới ổ chim. Ngươi muốn đời sau làm chim, hay làm gà?"
Nghe thấy lời ấy, chúng đệ tử Ma Sách Tông đều cười tà, đồng thời tụ tập lại. Mà hai đoàn thần hồn thì đang sợ đến run rẩy.
Khuê Lang vỗ vỗ hai đoàn thần hồn, xùy cười nói: "Con mẹ nó, đánh với ai không tốt, vừa đến liền chọn ngay Trác quản gia, ngu như thế thì các cụ cũng không gánh nổi, ha ha ha. . ."
Bọn người nghe thế liền cười to liên tục. Hai người Tụ Sơn Thanh Lâm chợt cảm thấy xấu hổ, ngay sau đó không biết lấy dũng khí từ đâu mà hét to: "Các ngươi đã hủy thân thể chúng ta, còn dám giết chúng ta sao? Chúng ta là đệ tử Thiên Hành Tông, đứng đầu hộ quốc tam tông!"
"Đứng đầu cc, chờ chúng ta đuổi các ngươi xuống, chúng ta mới chính là đứng đầu tam tông, ha ha ha. . ." Trác Phàm khinh thường nói, đồng thời tay cầm hai chùm sáng cho va va vào nhau, làm cho chúng nó đầu váng mắt hoa mới thôi.
Đúng lúc này, lại mấy đạo quang mang lóe lên, đám người Nhâm Thông xuất hiện. Thấy tất cả mọi người Ma Sách Tông đều tập hợp một chỗ, vừa nói vừa cười, Nhâm Thông liền nhìn ngó bốn phía, một lúc sau thì đầy bụng hồ nghi hỏi: "A, Tụ Sơn Thanh Lâm đâu? Chẳng lẽ bị truyền đến chỗ khác?"
Hắn kêu hai người vừa xuất hiện liền phải ra tay với Trác Phàm, đánh cho bọn chúng không kịp trở tay, nhưng bây giờ, bọn họ lại bị truyền đến chỗ nào mất, thật lầm lỡ thời cơ.
Còn khả năng hai người này trong khoảnh khắc bị Trác Phàm tiêu diệt, hắn lại tuyệt đối không nghĩ tới. Nói mơ giữa ban ngày sao, hắn sẽ không tin, nhân vật khiến cho cả cao thủ trung tam tông nhức đầu như hai người này sẽ bị người đánh bại, mà dù có bị đánh bại, thì sao có thể nhanh đến mức đó?
Nhưng sự thật tàn khốc. . . .