Bọn họ vừa mới khởi hành, giọng Trác Phàm liền vang vọng bên tai bọn họ: "Các vị, chậm rãi chơi nhá!"
Mọi người liếc nhìn nhau, tất cả đều ngầm hiểu mà gật đầu, sau đó cười quái dị một tiếng, tất cả đều biến mất. Trác Phàm cười nhạt một tiếng, rồi cùng lắc mình biến mất!
Từ đó, sơn cốc nhỏ này lại trở nên yên ắng, mọi người thì phân tán các nơi, bắt đầu trò chơi mèo vờn chuột, hai vị trưởng lão giữ cửa khẽ nhắm hai mắt, thông qua trận pháp thiết trí giám thị các nơi trong sơn cốc để tìm người.
Chỉ chốc lát sau, có một đệ tử Thiên Hành Tông xuất hiện trước mắt mọi người, vẻ mặt đang đầy kinh hoảng, hai chân ra sức chạy trốn.
Thế nhưng hắn mới chạy được mấy bước, Lục Hạt bỗng nhiên xuất hiện, cong ngón tay búng ra, ba một tiếng, một đạo lục mang bắn vào chân mắt cá chân hắn, một cỗ lục khí bắt đầu lan tràn ra từ gót chân hắn, rồi dần phủ đầy lên toàn thân hắn.
"Khặc khặc khặc. . . Tiểu tử, ngươi chạy đi, ngươi chạy càng nhanh, độc lan càng nhanh, đến khi chúng chui hết vào ngũ tạng lục phủ ngươi, ngươi xong đời!" Lục Hạt cười quái dị hô to.
Người kia nghe vậy càng hoảng hốt, thân thể liền theo bản năng mà dừng lại, nhưng cũng lại không biết nên làm thế nào cho phải, lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Lục Hạt thì rất hưởng thụ mà bình tĩnh đi tới.
A!
Người kia thấy đạo lục khí rất nhanh chui đến bẹn đùi, chịu không nổi nữa, vung tay lên chặt luôn chân mình, ngay sau đó tiếp tục nhảy nhót chạy mất.
Lục Hạt xùy cười một tiếng, bấm tay tiếp tục bắn ra, lại một đạo lục khí bắn lên chân còn lại. Lại một cảnh tượng giống hệt vừa rồi xuất hiện, chân với mạng, tự chọn đi!
Vẻ mặt người kia đầy đắng chát, hai mắt đẫm lệ rưng rưng, Lục Hạt vẫn rất khoan thai, phái phái đi bộ tới. . .
Cứ như vậy, không quá nửa giờ sau, người kia đúng là chặt đứt từng chi của mình, sau cùng trong tiếng cười lớn đầy tà ác của Lục Hạt, đệ tử kia chỉ còn là một con giun ngọ nguậy, chẳng còn chút hy vọng gì nữa.
Thấy tình cảnh này, những người quan chiến đều thở dài, Song Long Chí Tôn cũng thở dài một hơi, cảm thấy tẻ nhạt vô vị!
Chuyện như này đã xuất hiện không biết bao lần trên thế gian, đây cũng đã không phải là đoàn chiến gì nữa, mà là ngược sát!
Thật không biết Thiên Hành Tông chơi dại kiểu gì mà đắc tội Ma Sách Tông, lại bị trả thù tàn khốc như vậy!
Hai vị Chí Tôn đã không muốn xem thêm nữa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Thế nhưng có một điều mà tất cả mọi người, cho dù là bọn họ cũng không chú ý là, kẻ đầu têu trận ngược sát này, Trác Phàm, lại không tham dự vào.
Thậm chí khi Ma Sách Tông bắt đầu đuổi bắt mọi người Thiên Hành Tông, hắn đã hoàn toàn biến mất, dường như đã không còn trong sơn cốc này. . .
Giữa một mảnh rừng rậm, Trác Phàm xuất hiện, hắn quay đầu nhìn xem bốn phía, rồi khẽ gật đầu: "Ừm, rất tốt, nơi này hẳn là điểm mù của trận pháp!"
Nói rồi, trong tay hắn sáng lên, xuất ra một khối tinh thạch sáng long lanh, đây chính là Thánh Thạch mà hắn từng dùng để bố trận.
Trong tay lượn lờ khí tức màu đen, dần dần bò lên trên Thánh Thạch, Thánh Thạch chầm chậm tiêu tán, trở nên càng ngày càng nhỏ. Trác Phàm chăm chú nhìn theo hướng mà hắc khí bay đến, vui mừng nói: "Là hướng kia!"
Nói rồi, hắn lại biến mất.
Cứ như vậy, Trác Phàm liên tiếp tránh né trận pháp giám sát của Song Long Viện, dựa vào Thánh Thạch chỉ dẫn phương hướng mà đi đến được một tòa cao sơn liên miên bất tuyệt, nồng độ linh khí nơi nơi đây nồng đậm hơn hẳn nơi vừa rồi.
"Quả là thế, đây chính là Thánh Linh Khoáng của Tây Châu!"
Trên thực tế, từ khi hắn tiến vào nơi này, đã hoài nghi, nơi này có khả năng là Thánh Linh Khoáng của Tây Châu.
Có điều, hắn tất nhiên có thể nhìn ra, các ngõ ngách nơi này đều đã bị Song Long Viện bố trí xuống trận pháp giám sát, muốn công khai dò xét Thánh Linh Khoáng ngày dưới mắt bọn họ, đây không phải là muốn chết sao? Cho nên, Trác Phàm mới tạo ra trò chơi Ma Sách Tông ngược sát Thiên Hành Tông, chỉ là vì chuyển di tầm mắt của mọi người, để cho hắn có thể không cố kỵ gì dò xét nơi này thôi.
Bởi vậy hắn mới cần phải căn dặn đệ tử trong tông chậm rãi chơi, để càng có thể kéo dài thời gian cho hắn!
Mà bây giờ, hắn rốt cuộc tìm được nơi này, mà nghi ngờ kia cũng đã được sáng tỏ . . .