Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1121 - Chương 1123: Thánh Binh Kiếm Đạo

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1123: Thánh Binh kiếm đạo

Nghe Tà Vô Nguyệt nói, Thánh Linh Khoáng 5 châu đều chỉ có thể khai thác một bộ phận, đại lượng linh khoáng đều bị một trận pháp cường lực khống chế, hẳn là cao thủ đến từ Thánh Vực gây nên!

Nhưng mà, trừ mình xui xẻo vì tự mà trọng sinh vào phàm giai này, còn có cao thủ nào lại nguyện xuống nơi này? Mà lại, thông đạo giữa Thánh Vực và phàm giai còn bị phong bế gắt gao, đến cả Thánh Giả đều rất khó mở ra, thì càng đừng nói là người khác. Như vậy, đáp án đã khá là sinh động!

Chuyện này hẳn phải có quan hệ với ngũ đại thánh thú. Năm đó Côn Bằng để mình tìm kiếm hạ lạc của các vị Thánh thú khác, còn giữ tiểu tam tử bên cạnh làm con tin, nơi này chắc là manh mối!

Nghĩ như vậy, Trác Phàm nhìn hai bên, bật cười nói: "Không hổ là trọng địa Thánh Linh Khoáng, chỉ trong phạm vi trăm thước thôi đã có tới mấy chục trận pháp giám sát. Mà lại thủ pháp bố trận còn rất bí ẩn!"

"Nhưng đáng tiếc, các ngươi gặp phải lão tử, luận bố trí trận pháp, lão tử là tổ sư gia của các ngươi cũng được, hừ hừ!"

Đồng tử phải Trác Phàm chợt nổi lên một đạo vầng sáng màu vàng óng . . .

Trác Phàm lại tiếp tục biến mất. Một lúc sau, Trác Phàm đã xuất hiện tại một huyệt động, xa xa nhìn từ ngoài động, trên trăm ngàn trận thức giám sát không phát ra bất kỳ một tia chấn động, Trác Phàm mới thở dài ra một hơi.

Lại nhìn quanh một phen, Trác Phàm thấy trên vách tường là từng viên tinh thạch óng ánh, tản ra bạch quang, chiếu sáng toàn bộ thông đạo, mà linh khí trong sơn động này thật sự nồng nặc làm cho người ta giận sôi.

Không sai, nơi này chính là cửa vào Thánh Linh Khoáng, mà những tinh thạch này, chính là Thánh Thạch được ngưng kết trong mỏ quặng. Phàm là Thánh Linh Khoáng, nhất định sinh ngay phía trên đại trận thiên địa tự tạo, mới có thể ngưng kết ra Linh Tinh nồng độ cao như thế. Cho nên tại Thánh Khoáng, trừ Thánh trận, thì không thích hợp bố trí trận thức khác, bởi vì nhất định sẽ bị lực lượng thiên địa quấy nhiễu.

Bởi vậy Trác Phàm không lo lắng nơi này sẽ có trận pháp giám sát gì, hoặc là trận thức phòng ngự khác, trừ phi bọn họ thật có năng lực bố trí ra được thánh trận.

Có điều, phàm giai tuyệt không khả năng này!

Trác Phàm không còn chút băn khoăn nào, hắn nghênh ngang đi vào, trong mắt đầy vẻ tò mò. Hắn rất muốn xem, đến cùng là thần thánh phương nào, bố trí được trận pháp bực nào mà thủ hộ được toà Thánh Linh Khoáng này!

Ông!

Bỗng nhiên, một tiếng ngâm khẽ chói tai truyền đến. Trác Phàm lập tức dừng bước.

Đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi là động tĩnh gì?

Trác Phàm bước đi cẩn thận từng li từng tí, tiếng ngâm khẽ trong tai càng lúc càng lớn, đột nhiên, trước mặt Trác Phàm lại là đường cụt, hắn còn ngơ ngẩn! Bởi trước mặt hắn còn xuất hiện một thành kiếm dài bảy thước, tinh khiết như bạch ngọc, tỏa ra thất thải hào quang, đang lẳng lặng trôi nổi giữa không trung, thân kiếm thỉnh thoảng khẽ run, phát ra tiếng ngâm khẽ êm tai.

Những Thánh Thạch bốn phía còn đang không ngừng tản ra khí tức cuồn cuộn, đổ dồn hết về phía thanh trường kiếm kia. Giống như một đứa trẻ sơ sinh, đang hấp thụ dinh dưỡng từ mẹ, thanh trường kiếm kia đang không ngừng hấp thụ linh khí từ những Thánh thạch, phát ra tiếng kêu khẽ đầy hài lòng, thung thướng!

"Cái đó là. . . Thánh Binh kiếm đạo?" Trác Phàm sợ hãi kêu lên: "Lại còn là lục phẩm Thánh Binh kiếm đạo mạnh nhất cả Thánh Vực!"

Không sai, linh binh chia mười hai phẩm, trên nữa là Thánh cmn Binh!

Đó là loại vũ khí chí cường mà chỉ có người siêu thoát phàm giai, mới có thể phát huy ra toàn bộ uy lực. Mà lại, bởi vì cần rất nhiều Thánh Thạch để luyện chế, thủ pháp luyện chế còn cực kỳ phức tạp, nên cho dù là tại Thánh Vực, đây cũng là thứ cực kỳ thưa thớt.

Chí ít, lúc trước khi Trác Phàm hắn còn đường đường là kẻ đứng đầu bát hoàng, mới miễn cưỡng có được một thanh tam phẩm Thánh Binh kiếm đạo thôi.

Dù sao, tài liệu này không dễ kiếm a, vẻn vẹn là Thánh Thạch thôi, hắn không biết đã đi địa bàn mấy thánh tộc để rồi hãm hại lừa gạt được mấy chỗ mới nhờ người luyện được.

Để rồi đến hôm nay, hắn vạn vạn không ngờ Phàm giai nho nhỏ thế mà xuất hiện lục phẩm Thánh Binh kiếm đạo mạnh nhất truyền thuyết, hắn đang cực kì kích động.

Hiện tại hắn có khá nhiều Thánh Thạch, nhưng Thánh Binh kiếm đạo thì không có nổi một bé. Bây giờ đã để hắn gặp được, hắn há có thể buông tha?

Trác Phàm cười cười không chút hảo ý, một cách tự nhiên đi đến gần trường kiếm kia, vui mừng cười to: "Ha ha ha. . . Ta biết Thánh Binh kiếm đạo đều có linh tính, ngươi nhất định có thể nghe hiểu ta lời nói! Ngươi xem xem, nơi này ẩm ướt tối tăm như thế, quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, ngươi ở lại đây mãi không thấy chán sao, có muốn ta mang ngươi ra ngoài đùa giỡn hay không?"

Ông! Thanh trường kiếm kia dường như đã hiểu ý đồ của Trác Phàm, thân kiếm liền rung nhẹ, phát ra ánh sáng sắc bén.

"Chờ chờ chờ chút. . ." Trác Phàm kinh hãi, vội vàng lui lại một bước, khoát tay nói: "Ta không ác ý, không muốn chiếm ngươi thành của riêng mình. Ta biết, Thánh Binh kiếm đạo cần Thánh Thạch cấp dưỡng, mới có thể bổ sung năng lượng, chỗ ta có rất nhiều Thánh Thạch, ngươi theo ta ra ngoài, chẳng những có thể tự do bay lượn chân trời, kiến thức thế gian phồn hoa, còn có thể ăn ngon uống sướng, dinh dưỡng sung túc, ta sẽ không bạc đãi ngươi, tốt hơn chỗ này bao nhiêu :!"

Trác Phàm giống như đại thúc thúc xấu xa lừa gạt tiểu cô nương, lộ ra một vẻ mặt vui cười bỉ ổi, sau đó trong tay lấp lóe ánh sáng, xuất ra một khối Thánh Thạch, "Ngươi nhìn đi, ta nói không sai chứ, ngươi vào trong giới chỉ của ta, vẫn có thể bổ sung năng lượng. Khác biệt duy nhất là, ngươi còn có thể tùy tiện hoạt động thân thể, tốt hơn chỗ này biết bao nhiêu!"

"Có muốn. . . vào trong giới chỉ của ta tham quan chút hong? Nếu như không hài lòng thì thôi, ngươi vẫn cứ làm Thánh Binh kiếm đạo của ngươi, ta cũng không làm gì được ngươi!" Trác Phàm nín nhịn dục vọng mà chân thành khuyên nhủ.

Trường kiếm kia có vẻ hơi chần chờ, thân thể run run bất động.

Trác Phàm thấy có hy vọng, liền trở nên kích động, má ơi, lão tử sắp được sở hữu tối cường Thánh Binh kiếm đạo!

Xem ra lần này tới Song Long hội thật không lỗ, dù không phải vì nhiệm vụ Tà Vô Nguyệt giao cho, không phải được Côn Bằng ủy thác, nếu hắn sớm biết nơi này có cất giấu Thánh Binh kiếm đạo, hắn đã sớm đến a!

Nhưng khi Trác Phàm thấy đại kế lừa gạt Thánh Binh kiếm đạo sắp có thể đại công cáo thành, Lôi Linh Giới lại bỗng dưng dấy lên một ngọn lửa màu xanh. Cùng một thời gian, trên trán Trác Phàm cũng dấy lên Thanh Viêm, từng đạo tử lôi xuyên qua người hắn, cánh tay phải hắn cũng đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ thẫm.

Đây là có chuyện gì? Trác Phàm giật mình sửng sốt, như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc!

Một đạo sát ý lạnh lẽo xuất hiện, bao trùm khắp cả sơn động. Trác Phàm cả kinh nhìn thanh trường kiếm kia.

Đã xảy ra chuyện gì, vừa mới còn êm đẹp, làm sao thanh kiếm này lại đột nhiên trở mặt, lại xuất hiện đại địch ý như thế?

Thế nhưng hắn đã không kịp suy nghĩ nguyên do, bởi vì thanh trường kiếm kia đã là không chút lưu tình lao về phía hắn!

Trác Phàm đã không kịp trốn tránh, vội vàng nâng lên cánh tay phải chặn lại!

Phốc!

Chuyện cực kỳ khó tin phát sinh, Kỳ Lân Tí không gì địch nổi vậy mà dưới một kiếm này lại bị xuyên thủng hoàn toàn như đậu hũ, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.

Trác Phàm dĩ nhiên ngốc trệ.

Làm sao có thể?

Chỉ là một đạo kiếm khí mà thôi, vậy mà có thể xuyên thủng thân thể thánh thú, thanh lục phẩm Thánh Binh kiếm đạo này do thần thánh phương nào luyện chế a, sao mà cường hãn thế!

Nhưng hắn lại chẳng còn thời gian suy nghĩ nữa, thanh trường kiếm kia lại đã vọt tới Trác Phàm, Trác Phàm hoảng hốt quá đỗi, đây chính là lần đầu từ nhiều năm, hắn bị dọa đến toàn thân chảy mồ hôi lạnh ròng.

Thanh kiếm này, mới chỉ kiếm khí đã đáng sợ như thế, thân thể thánh thú đều không cản nổi, lúc này cả thanh kiếm vọt tới, còn không phải dễ dàng chặt hắn thành thịt vụn nếu chạm trúng sao?

Nhưng Trác Phàm lại không biết nên làm thế nào cho phải, phải đến tận khi thanh trường kiếm kia đi vào trước mặt, hắn mới nhớ, lão tử đánh không lại, có thể tránh a!

Đồng tử phải lập tức sáng lên, Trác Phàm biến mất, khi xuất hiện đã cách vị trí cũ trăm thước. Mà thanh trường kiếm kia không thấy Trác Phàm thì quay vòng vòng một chỗ. Đến khi Trác Phàm hiện hình, mới tiếp tục tìm đến hắn.

Trác Phàm không dám khinh thường, lại không dám chạy ra ngoài động, sợ bị những trận pháp giám sát kia phát hiện, cho nên Trác Phàm chỉ có thể không ngừng chuyển đổi vị trí trong đường hầm nhỏ hẹp.

Có điều, đây thủy chung không phải kế sách lâu dài, bởi vì càng lâu, hắn hao phí nguyên lực quá lớn, nhất định sẽ khó di động. Còn thanh trường kiếm này thì nằm trong Thánh Linh Khoáng, vĩnh viễn được bổ sung năng lượng, chắc chắn bền bỉ hơn hắn.

Mẹ nó, không có đường, vậy lão tử tự tạo đường. Nghĩ đến đây, đồng tử phải Trác Phàm xuất hiện hai vầng sáng.

Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, phá không!

Phá không bắn một vách tường, lại bỗng dưng bị bắn ngược trở về, nó chỉ khiến cả toà sơn mạch không ngừng run run.

Trác Phàm kinh hãi, nơi này chỉ là Thánh Linh Khoáng, chẳng lẽ phá không chi uy lại khó có thể xuyên thấu Thánh Linh Khoáng?

Nhưng không cho hắn tiếp tục kinh ngạc, trường kiếm lại lần nữa bay đến. . .

Bình Luận (0)
Comment