Hỏng bét!
Trác Phàm càng kinh hãi, trên trán lại đổ mồ hôi ròng ròng.
Giờ khắc này, thanh trường kiếm kia đã đến trước mặt hắn, cách hắn chỉ trong gang tấc, phá không thần uy còn chưa tán đi, nên không kịp chuyển đổi thành thay hình đổi vị.
Như thế, hắn sẽ không tránh được trường kiếm kia!
Biện pháp duy nhất, là sử dụng phá không thần thông bây giờ còn chưa tán đi, đánh tan trường kiếm kia!
Nhưng làm sao có thể chứ?
Phá không có mạnh đến đâu cũng vẫn kém Kỳ Lân Tí thần lực. Kỳ Lân Tí đều bị kiếm khí xuyên qua, phá không lại làm sao có thể ngăn cản được thanh trường kiếm kia trực tiếp tấn công?
Nhưng mở to mắt nhìn trường kiếm kia tới gần, Trác Phàm run run, chỉ có thể cắn răng, liều, lấy ngựa chết làm ngựa sống đi! Coi như biết rõ gần như không ngăn được, cũng phải thử mới được!
Đồng tử phải Trác Phàm rạng rỡ hai đạo kim quang, hắn hét lớn:
"Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, phá không!"
Không gian rung động, đồng tử phải Trác Phàm bắn ra một sóng chấn động vô hình, thẳng tới trường kiếm.
Đinh!
Như tiếng kim loại giao nhau, thanh trường kiếm kia đúng là đột nhiên bị một kích này phản chấn trở về, nó còn xoay hai vòng trên không trung, sau đó chợt cắm vào vách tường chứa đầy Thánh Thạch.
Trác Phàm sững sờ, hai mắt trợn tròn, sau đó nhìn xuống Kỳ Lân Tí của mình, phía trên vẫn còn dính máu tươi, hắn thử vung tay lên, ầm một tiếng, vách tường bên cạnh liền bị đập ra một hố to.
Không sai, không phải là mơ, Kỳ Lân Tí mạnh hơn hẳn phá không, làm sao Kỳ Lân Tí không đỡ nổi thanh Thánh Binh kiếm đạo này, nhưng lại bị phá không đánh bay?
Răng rắc răng rắc. . .
Đang khi Trác Phàm suy tư, thanh trường kiếm kia uốn éo, thoát ra khỏi vách đá, lại oai phong lẫm liệt, hung hãn dị thường vọt tới Trác Phàm. Trác Phàm không dám thất lễ, lại sử xuất một chiêu phá không.
Đùng một tiếng lại như vừa rồi, thanh trường kiếm kia lại bị đánh bay ra xa, nó lung lay thân kiếm, có vẻ như bị chấn choáng mà xoay một vòng tại chỗ.
Trác Phàm nhăn mày, lòng đầy nghi hoặc, vì sao Kỳ Lân Tí uy lực chí cường không làm gì được thứ này, phá không uy lực nhỏ bé lại dễ dàng đánh tan nó?
Chẳng lẽ. . . Là trời sinh tương khắc?
Nghĩ như vậy, Trác Phàm chợt sinh ra một ý kiến. Phá không đã có thể khắc nó, vậy các thần thông khác của Không Minh Thần Đồng thì sao?
Đúng lúc này, thanh trường kiếm kia lần nữa vọt tới, sát khí trên thân kiếm càng cường thịnh hơn trước.
Lần này Trác Phàm không còn kinh hoảng, chỉ là như lão hồ ly, đang lẳng lặng chờ con mồi chui vào bẫy!
Rốt cục, thanh trường kiếm kia bay tới cách hắn 100m, đồng tử phải Trác Phàm mới đột nhiên hiện lên bốn vầng sáng, "Không Minh Thần Đồng tầng thứ tư, tuyệt đối với lĩnh vực, hư không chấn!"
Cả sơn động lập tức rung động, Thánh Thạch xung quanh không ngừng tróc ra, rơi xuống mặt đất, nhưng đây chỉ là chấn động mà thôi, không giống như trước, khi trước, hết thảy bốn phía đều bị chấn thành bụi phấn, hóa thành hư vô! Có thể thấy được, cường độ của Thánh Linh Khoáng thật là khủng khiếp!
Lúc này, thanh trường kiếm kia cũng đang không ngừng bị chấn động, không ngừng rung động, trì trệ nguyên chỗ, toàn thân kiếm run lẩy bẩy, không còn xíu năng lực nào để truy sát Trác Phàm!
Quả nhiên, thần thông của Không Minh Thần Đồng có thể hoàn toàn khắc chế đối với thanh Thánh Binh kiếm đạo này!
Được xác nhận, đồng tử phải Trác Phàm lần nữa chuyển đổi, hóa thành ba vầng sáng, hét lớn: "Không Minh Thần Đồng tầng thứ ba, Huyễn Không!"
Toàn bộ chấn động chung quanh dừng lại, thanh trường kiếm kia thì bị một rung động vô hình bao phủ, như một la bàn không tìm thấy nam bắc, chậm rãi xoay tròn hai bên, có cảm giác nó đang mê mang!
"Hừ, ngươi đã không muốn làm việc cho ta, còn muốn giết ta, vậy kiếm linh như ngươi, ta không thể dùng!" Trong mắt Trác Phàm hiện lên sát ý trần trụi.
Thánh Binh kiếm đạo có linh, thanh trường kiếm này có kiếm linh, muốn khống chế thanh kiếm này, phải khống chế linh tính của nó. Nhưng hắn với kiếm linh này không hợp nhau, muốn hoàn toàn được nó nhận chủ, chỉ có thể mạt sát kiếm linh không nghe lời. Cho nên, hắn đang dùng huyễn cảnh khống chế ý thức kiếm linh kia, để nó an tĩnh lại.
Mà nếu Thánh Binh kiếm đạo thiếu khuyết linh tính, sẽ suy yếu xuống mấy cấp bậc, bởi vậy, mới càng dễ giết. Trác Phàm động niệm, Huyết Anh liền bay ra từ trong cơ thể hắn, chui vào trường kiếm. Trác Phàm kết ấn, ngay sau đó hét lớn: "Thiên Ma Đại Hóa quyết, hóa kiếm vi thân, kiếm linh quy vị!"
Từng đạo khí thể màu đen lấp lóe trên trường kiếm, một tiếng thét kinh khủng phát ra từ trường kiếm, chính là kiếm linh đang khổ sở gào rống. Bởi vì Trác Phàm dùng Huyễn Không thần uy áp chế thần thức nó, nên dù nó cực lực phản kháng, nhưng vẫn không thể làm gì, Trác Phàm đưa Huyết Anh vào đó, lại sử xuất Thiên Ma Đại Hóa quyết, linh thức của nó dần dần bị phân giải, sau cùng hoàn toàn trở thành chất dinh dưỡng cho Huyết Anh, bị hấp thu sạch sẽ!
Thân kiếm chầm chậm nhiễm lên tầng tầng khí lưu màu đen, vô số đường vân diễm lệ chậm rãi leo lên thân kiếm, khiến cả thanh kiếm lộ ra từng tia từng tia tà dị chi khí.
Thu hồi Huyễn Không thần thông, Trác Phàm vẫy tay, thanh kiếm liền bay vào trong tay hắn. Quan sát một hồi, Trác Phàm hài lòng gật đầu, cười nói: "Từ hôm nay trở đi, trên đời mất đi một thanh lục phẩm Thánh Binh kiếm đạo, nhưng lại có thêm một thanh lục phẩm Thánh Ma Kiếm! Tiểu gia hỏa, về sau ngươi chính là thân thể kiếm này, vừa là bản mệnh Huyết Anh của lão tử, lại là lục phẩm Thánh Ma Kiếm mạnh nhất Thánh Vực, thật bá! Chỉ tiếc, với lực lượng bây giờ của ta, còn chưa thể phát huy ra 1% uy lực của ngươi, thật là bi ai mà!"
Thân kiếm run run, lại đột nhiên bay ra khỏi tay Trác Phàm, sau đó xoay hai vòng trên không trung, sáng lên, hiện ra bản thân Huyết Anh. Sau đó, Huyết Anh lặn xuống thể nội Trác Phàm.
Trác Phàm sững sờ, ngay sau đó bật cười lắc đầu: "Tiểu gia hỏa, có phải ngươi muốn nói, vô luận ta có thể hoàn toàn sử dụng thanh kiếm kia hay không, ngươi vẫn trung thành với ta đúng không?"
Huyết Anh không có động tĩnh, chỉ yên tĩnh ngồi xếp bằng trong thể nội Trác Phàm, giống như một đứa bé ngủ say, điềm tĩnh dị thường.
"Ai, không hổ là bản mệnh Huyết Anh đi theo lão tử nhiều năm, tốt hơn con lợn rách kiếm linh kia nhiều. Cho ngươi làm chủ Thánh Binh kiếm đạo này, lão tử yên tâm, ha ha ha. . ."
Trong tay Trác Phàm sáng lên, lại xuất hiện mười mấy khối Thánh Thạch, đặt dưới bụng mình, thản nhiên nói: "Ngươi cần Thánh Thạch tẩm bổ, tiểu tử ngươi về sau chắc phải tiêu tốn lắm đây!"
Vừa dứt lời, Thánh Thạch trong tay Trác Phàm liền biến mất. Sau đó Trác Phàm nhìn cánh tay phải đầm đìa máu me, đạm mạc nói: "Hồi Thiên Long Ngầm!"
Rống!
Cánh tay phải Trác Phàm nổi lên quang mang thanh sắc rạng rỡ, tràn ngập khí tức sinh mệnh. Nhưng Kỳ Lân Tí lại chỉ được cầm máu mà thôi, vết thương không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp gì.
Trác Phàm sững sờ, nhăn mày lại, lòng đầy lo nghĩ. Đây là bởi vì thương tổn của Kỳ Lân Tí không cách nào chữa trị, hay là do bị Thánh Binh kiếm đạo gây thương tích, không thể trị liệu nổi? Dù sao đây là lần đầu tiên Kỳ Lân Tí thụ thương, Trác Phàm không biết nên làm thế nào!
Ai, thôi mặc xác nó, để nó tự lành đi, không ngờ nhiều năm như vậy, lão tử lại bị thương! Mà không thể để cho người khác biết được, nếu không chuyện nơi này có khả năng sẽ bại lộ mất!
Trác Phàm vội vã lấy ra băng gạc, băng bó cho mình, buông thõng tay áo dài xuống, che đi vết thương, rồi tiếp tục đi thẳng đến cuối sơn động.
"Đây kết giới linh khoáng a, sơn động đào đến nơi đây thì dừng, hẳn là vấp phải trắc trở!"
Hắn chợt thấy mặt tường tỏa ra ánh sáng lung linh, phảng phất có một tầng màng mỏng bao bọc, các loại đồ họa quỷ dị khắc phía trên, mới ngạc nhiên nói: "Quả nhiên, thủ pháp bố rất đương cao minh, tự nhiên mà thành, đúng là tìm không thấy kẽ hở phá trận, thật giống như. . ."
Ánh mắt Trác Phàm trầm xuống: "Thật giống như. . . Lạc Lôi Hạp nhốt Trùng Thiên Kỳ Lân, sẽ không phải là cùng một người, hoặc là cao thủ cùng một đẳng cấp bố trí chứ. Vậy, đây có khả năng cao là di tích của một cao thủ Đế cấp!"
Trước kia phàm giai đã từng xảy ra chuyện gì, tại sao lưu lại nhiều dấu vết của cao thủ thế? Thủ pháp bố trận cao minh cỡ này, cho dù hắn có Cửu U Bí Lục, cũng phải nghiên cứu vài năm mới có thể nghĩ đến cách phá trận, còn với thực lực bây giờ của hắn, bất lực a.
Trước kia, bọn họ có thể đi vào Lạc Lôi Hạp, là bởi vì Trùng Thiên Kỳ Lân liều chết đánh ra sơ hở trận thức, nếu không có đánh chết hắn cũng không vào được. Đừng nói tìm mấy thánh thú để mà truyền lời, cửa lớn trận thức đều không mở nổi. . .