Chậm rãi vuốt ve bức tường kia, Trác Phàm suy nghĩ mông lung, bất chợt trừng mắt, đồng tử phải lấp lóe hai vầng sáng màu vàng.
"Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, phá không!"
Rung động vô hình bắn ra, trực kích đến tường kia, nhưng sau đó lại biến mất, màng mỏng thậm chí không nổi lên cả một tầng gợn sóng. Chỉ có vô tận lưu quang lấp lóe, như đang chế giễu Trác Phàm không biết lượng sức!
Trác Phàm thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu. Trận thức quá mạnh, thần thông chuyên môn phá trận phá như không thần uy mà cũng khó khăn rung chuyển dù chỉ một phân một hào. Xem ra thực lực lấy thực lực hắn hiện giờ, muốn phá vỡ trận này thật giống như châu chấu đá xe, hoàn toàn không có khả năng. Vẫn phải chờ hắn siêu thoát phàm giai rồi tính sau.
Trác Phàm từ bỏ tìm kiếm, bắt đầu trở về sơn cốc kia, chỉ là, nơi này bị làm cho lộn xộn như thế, trước khi đi, hắn nên quét dọn chút. Kết quả là, hắn rất vô sỉ lột sạch Thánh Thạch trên vách tường xuống, thu hết vào túi.
Đường trở về đương nhiên vẫn là thi triển Không Minh Thần Đồng đệ nhất trọng, thần thông thay hình đổi vị, Trác Phàm xảo diệu tránh đi hàng trăm hàng ngàn trận pháp giám sát. Để lại một sơn động rỗng tuếch, không chỉ không có Thánh Thạch, linh binh đều biến mất.
Cảnh tượng này may mắn không để Song Long Chí Tôn nhìn thấy, nếu không không tức đến thổ huyết mới là lạ. Thánh Thạch bực này, còn nhiều gấp tổng số khen thưởng cho toàn bộ chín tông đến mấy chục lần, chỗ Thánh Thạch mà gần ngàn năm mới có thể hình thành, cứ như vậy bị cướp sạch!
Chỉ là cánh tay phải hắn thương tổn vẫn khiến hắn đầy lo lắng thở dài. Hắn luôn luôn vô địch, không người có thể đả thương hắn mảy may. Nếu cánh tay phải đột nhiên thụ thương, hai vị Chí Tôn tất sẽ đoán được hành động hôm nay của hắn, vậy thật sự là phiền phức lớn! Trác Phàm phải suy tư con đường giải quyết. . .
Nửa canh giờ sau, Trác Phàm lần nữa xuất hiện trong ngọn núi nhỏ kia, nơi này đã không còn là non xanh nước biếc, mà chính là tu la máu chảy đầy đất, khắp nơi đều là mùi máu tanh hôi! Đồng thời, từng tiếng kêu gào, từng tiếng cười đầy khinh miệt, trêu chọc ào ào vang lên!
"Đừng đánh, đừng đánh, ta nhận thua, ta đầu hàng, các ngươi thả ta đi!"
"Bây giờ mới biết nhận thua, muộn rồi? Vừa mới phách lối lắm cơ mà, hôm qua càn rỡ lắm cơ mà? Khặc khặc khặc. . . Hôm nay lão tử không hầu hạ ngươi thoải mái, lão tử không phải là đệ tử Ma Sách Tông!" tiếng cười to của Khuê Lang vang vọng toàn bộ sơn cốc, phách lối mà tà ác.
Trác Phàm chỉ thấy đám người Quỷ Hổ, Khuê Lang đang quây thành một vòng, hung ác đấm đá giẫm đạp các kiểu xuống một người, mà từ trong đó truyền đến tiếng kêu gào quen thuộc, chính là của Nhâm Thông.
Đám nữ tử Nguyệt Nhi, Nguyệt Linh thì đứng từ xa xa, không tiến lên tham gia, mà lại trên mặt còn có vẻ chán ghét, khi thấy Trác Phàm, các nàng liền đến, khom người nói: "Trác quản gia, ngài trở về!"
"Ừm, bắt được tiểu tử kia sao?"
Bạch Luyện kỹ càng bẩm báo: "Khởi bẩm Trác quản gia, đại bộ phận người Thiên Hành Tông đã bị chúng ta giết chết, chỉ có một mình Nhâm Thông, do thân phận hạn chế, không tiện giết, cho nên chúng ta hợp lực bắt hắn, phong tu vi, bây giờ đang bị đám người kia hung ác hành hạ!"
Trác Phàm gật gật đầu: "Ừm, nên như vậy! Mạng tiểu tử này xác thực không nên lấy, tránh Thiên Hành Tông chó cùng rứt giậu!" ngay sau đó lại cười lạnh đầy tà ác: "Thế nhưng tiểu tử này xác thực phải cho ăn đòn, hôm qua dám gáy trước mặt lão tử, hắc hắc. A, đúng, đang đánh vui thế kia, sao các ngươi không thò một chân vào sút cho thằng kia thêm vài phát?"
Ba người chợt đỏ mặt lên, cả ba nhìn nhau, rồi đều trầm mặc không nói.
Trác Phàm không rõ ràng cho lắm, rồi lại rất nhanh cười to nói: "Ha ha ha. . . Ta biết, nữ tử rụt rè a, không thô lỗ giống như đám này, nhưng thân là người trong ma đạo, cứ thoải mái đê. Đi, đi với ta giẫm hắn hai cước cho hả giận!" Trác Phàm nói xong thì nghênh ngang đi thẳng trước, thế nhưng ba người Bạch Luyện vẫn cứ cúi đầu bất động.