"A, các ngươi sao không giống như bình thường thế!" Trác Phàm sững sờ nói: "Nhất là Nguyệt ngươi Linh, lúc ngươi làm chủ tạp dịch phòng, ngươi mạnh mẽ hung ác nhường nào, sao bây giờ nhăn nhăn nhó nhó, đi lên đá hắn một phát thôi mà cũng phải do dự?"
"Trác quản gia, ngài tự đi xem đi!" Nguyệt Linh vẫn đỏ mặt nói.
Trác Phàm càng thêm hiếu kỳ, cất bước đến gần, rất nhanh đi đến phía sau bọn họ, vội ho một tiếng: "Khụ khụ khụ. . . Các huynh đệ nhường chút, cho ta một chỗ để ta đạp cho thằng này phát!"
"A, Trác quản gia trở về, tất cả mọi người tránh ra, Trác quản gia muốn đích thân xuất khí!" Quay đầu thấy là Trác Phàm, Khuê Lang liền sáng mắt quát to lên.
Bọn người nghe vậy liền vội vàng né sang một bên, để Trác Phàm hạ chân thật tốt!
Đến lúc này, quang cảnh mới xuất hiện rõ trước mắt Trác Phàm, hắn bị làm cho ngơ ngơ ngẩn ngẩn, rồi ngay sau đó kỳ dị nhìn sang mọi người. Đến bây giờ, hắn rốt cuộc biết vì sao mấy người Nguyệt Linh không dám tới gần.
Bởi vì tiểu tử Nhâm Thông đang co quắp cuộn người lại, trên thân vô số chỗ ứ đọng máu, thậm chí còn đang khóc nức nở, nếu chỉ như này thôi thì đương nhiên không đủ, mấu chốt nhất là, tiểu tử này thế mà bị lột sạch y phục, trần truồng nằm trên mặt đất, mặc người chà đạp, dưới thân còn có một vũng máu lớn!
Trác Phàm xùy cười: "Mấy người các ngươi chơi hay thật. Người ta tốt xấu gì cũng là thiếu chủ Thiên Hành Tông, các ngươi làm như thế, người quan chiến bên ngoài lại nhiều, các ngươi để người ta ngày sau còn có mặt mũi gặp ai?"
"Hắc hắc hắc. . . Ta nghĩ ngày sau hắn không cần ra ngoài gặp ai nữa, ta thấy cho dù ở tông môn của hắn, hắn cũng không ngẩng đầu lên được!" Khuê Lang cười quỷ nói: "Trác quản gia, ngài xem!"
Trác Phàm nhìn theo, rồi ngay lập tức ngốc trệ, thật lâu sau mới kinh dị nói: "Các tiểu tử, khẩu vị của các ngươi thật nặng a!" Trác Phàm lại căm ghét khoát tay nói: "Ngày sau ra ngoài đừng nói quen biết ta, lão tử không biến thái như vậy! Khó trách nha đầu mạnh mẽ như Nguyệt Linh đều trốn mất dạng, mấy tên khốn nạn các ngươi xác thực không phải người bình thường!"
Xa xa, ba nữ ào ào run run người lên, tất cả đều cùng nhau che lại lỗ tai, như thể không muốn có quan hệ gì với những chuyện kinh khủng này.
Nhâm Thông nghe thế lại càng khóc lớn hơn.
Khuê Lang nhăn mày nói: "Trác quản gia, ngài nghĩ chúng ta thế nào vậy, chúng ta cũng không biến thái đến mức đó, mà đâ;y không phải là xuất khí giúp ngài sao? Hôm qua tiểu tử này quá ngông cuồng, cho nên. . . Chúng ta dùng gậy. . ."
Nói rồi, Khuê Lang thuận tay cầm lên một cây gậy gỗ dính đầy máu, Trác Phàm liền che mũi, vội vã lui hai bước, hung tợn nói: "Vứt đi chỗ khác, các ngươi thật là cầm thú mà!"
"Cầm thú, bọn chúng là cầm thú, ô ô ô. . ." Nhâm Thông run rẩy kêu lên, lần đầu tiên tán đồng lời Trác Phàm nói.
Trác Phàm quay đầu nhìn hắn, sau đó qua đầu nhìn đám người Khuê Lang, quát to: "Các ngươi quá phận, không biết sĩ khả sát bất khả nhục sao?"
Mọi người sững sờ, không biết Trác Phàm có ý gì, vị Trác quản gia này của mình, từ lúc nào trở nên chính khí lẫm nhiên như thế?
Nhâm Thông hai mắt đẫm lệ nhìn lên Trác Phàm, chẳng lẽ tiểu tử này mới là người còn có lương tri trong bọn ác ôn này?
Nhưng câu nói tiếp theo của Trác Phàm lại khiến hắn thật sự hối hận vì đã nghĩ như vậy!
Hừ hừ, lão tử thật sự là suy nghĩ nhiều, đầu lĩnh của một đám ác ma, làm sao có thể có lương tri?
Trác Phàm thản nhiên nói: "Các ngươi không thể hủy thân thể hắn, sau đó đùa bỡn thần hồn hắn sao? Như vậy mới có thể làm cho hắn thống khổ hơn đấy!"
Mọi người nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó tất cả đều cười to lên.
"Trác quản gia đúng là Trác quản gia, dù không tiện giết hắn, cũng phải biến hắn thành tên phế vật, không hổ là lĩnh đội của chúng ta a!" Khuê Lang cười gian nói: "Ngài cứ yên tâm, chúng ta sẽ không như thế dễ dàng tha cho hắn. Chỉ đánh cho hắn một trận, đúng là quá lời cho hắn, chỉ là lúc trước ngài nói chúng ta chậm rãi chơi, cho nên chúng ta còn có rất nhiều thủ đoạn chưa dùng ra đây, ha ha ha. . ."
Ta kêu các ngươi chậm rãi chơi, là trì hoãn thời gian cho ta mà thôi, Trác Phàm thầm nghĩ. Mà hiệu quả đúng là không tệ!
Nghĩ đến thu hoạch lần này, Trác Phàm thỏa mãn cười tươi, sau đó nhìn xuống phía dưới, Trác Phàm lại bật cười lắc đầu. Tên này nghe mình nói cách hành hạ như thế, chắc là cả đời này sẽ có tâm ma đây, tiền đồ tương lai xem như hủy!
Nhưng có thể trách ai, ai kêu hắn gáy trước mặt lão tử, đáng đời!
A, chờ chút. . . Trác Phàm bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, chợt nhìn xuống cánh tay phải mình, hai con ngươi bỗng sáng lên . . .