Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1125 - Chương 1127: Kính Trọng

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1127: Kính trọng

Quỷ Hổ ngầm hiểu chỉ thị của Trác Phàm, hét lớn: "Các huynh đệ, diệt thân thể hắn, cẩn thận tra tấn thần hồn hắn, sau đó chúng ta kết thúc công việc!"

Mọi người gật đầu, tất cả đều cười tà chăm chú về phía Nhâm Thông.

Nhâm Thông lại bị dọa đến toàn thân run rẩy. Nhưng đúng lúc này, không gian chợt rung động, trước mặt mọi người, một cột sáng màu trắng hạ xuống. Đồng thời, một giọng nói già nua truyền đến: "Được rồi, lũ tiểu gia hỏa, chơi đủ rồi đấy, ba canh giờ đoàn chiến đã kết thúc!"

"Kết thúc, sao lại nhanh như vậy?" Khuê Lang sững sờ nói: "Chúng ta còn chưa diệt thân thể tiểu tử này, còn chưa chơi chán đây, sao lại hết thời gian rồi?"

Trác Phàm mỉm cười, thản nhiên nói: "Được rồi, thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi mà, quy củ Song Long hội còn đó, chúng ta dừng tay đi. Còn Nhâm huynh, dù nói thế nào cũng là đại công tử của Thiên Hành Tông, đứng đầu hộ quốc tam tông, mình trên chiến trường không cha con, dưới chiến trường vẫn là hảo bằng hữu nha. Ngài xem ngài tự mình trở về đi, hay là để ta tìm người đỡ ngài trở về?"

Dối trá! Mọi người quan chiến đều thầm hừ lạnh một tiếng.

Hôm nay bọn họ mới được chứng kiến cái gì là tu giả ma đạo. Lãnh khốc vô sỉ, dối trá biến thái, Trác Phàm quả thực tập hợp vạn ác vào một thân.

Nhâm Thông không lên tiếng, yên lặng lấy ra một bộ quần áo từ trong giới chỉ rồi mặc lên, sau đó khó khăn bò người lên, kẹp lấy cái mông đau đớn, nhăn nhăn nhó nhó chui vào bạch quang rồi biến mất.

Trác Phàm cùng mấy người Khuê Lang liếc nhìn nhau, lại lần nữa cười to lên.

Mấy người Nguyệt Linh thì đỏ bừng cả mặt, hung hăng trừng mắt bọn họ!

Cả team Trác Phàm lần lượt tiến vào bạch quang, cảnh trí trước mắt biến đổi, bọn họ lại trở lại võ đài Song Long Viện trước đó. Nhưng nghênh đón bọn họ không phải tiếng reo hò cùng tiếng vỗ tay, mà là những ánh mắt e ngại và kiêng kị.

Ma Sách Tông và Thiên Hành tông đoàn chiến, không kịch liệt như trong tưởng tượng của mọi người, mà lại là quẫn cảnh nghiêng về một phía. Rồi còn dưới sự sai khiến của Trác Phàm, cả trận đoàn chiến này còn trở thành một trận đồ sát.

Không, phải nói là một trò chơi! Bởi vì tất cả mọi người Thiên Hành Tông đều không phải là bị giết chết ngay, mà đều bị chơi chết. Có thể nói, một trận chiến này hiển thị rõ bản sắc tàn nhẫn cùng tàn bạo của Ma Sách Tông.

Nếu Nhâm Thông không có thân phận đại công tử Thiên Hành Tông, kết cục chắc chắn cũng không tử tế là bao.

Tuy nói kết cục bây giờ cũng không được tốt cho lắm. . .

Thân thể Nhâm Thông vẫn run rẩy không ngừng, được Tề trưởng lão nâng đỡ, đứng đối diện mọi người Ma Sách Tông. Hắn cúi thấp đầu, cảm giác sợ hãi vẫn quanh quẩn trong tâm trí, khiến bây hắn giờ với hắn của một ngày hôm trước tưởng như hai người hoàn toàn khác biệt, bây giờ hắn không dám ngẩng cao đầu, vênh mặt để đối diện với tên ma quỷ kia.

Tề trưởng lão hận đến nghiến răng nghiến lợi, song quyền nắm chặt lại.

Bọn người Trác Phàm không quan tâm, vẫn cười rất cợt nhả, như thể đang nói, lão đầu tử, có gan thì ngươi lên đây!

Trưởng lão bình phán từ chối cho ý kiến, đạm mạc nói: "Lần này Ma Sách Tông cùng Thiên Hành tông đoàn chiến, Ma Sách Tông đi mười người, trở về chín người, Thiên Hành Tông đi mười người, trở về một người, Ma Sách Tông thắng, các ngươi còn tiếp tục muốn khiêu chiến nữa không? Nếu có, đối thủ của các ngươi sẽ là Ma Hồn Tông!"

Trác Phàm hoàn toàn không cần nghĩ ngợi, nói luôn: "Chiến, đương nhiên chiến!"

Dường như sớm đã ngờ tới, bình phán trưởng lão khẽ gật đầu, tiếp tục nói: "Vậy các ngươi chiến ngay, hay là nghỉ ngơi ba ngày rồi tái chiến!"

"Thực lực của chúng ta chưa tiêu hao bao nhiêu, có thể tiếp tục quyết chiến!".

Trưởng lão bình phán gật đầu, lần nữa nhìn sang Ma Hồn Tông nói: "Ma Hồn Tông, các ngươi nguyện ứng chiến không? Nếu không muốn ứng chiến, Ma Sách Tông sẽ tự động tấn cấp, coi như các ngươi thua một ván!"

Hàn Vân Phong trầm mặc xuống, tỉ mỉ suy nghĩ.

Trác Phàm sững sờ, lúc trước không phải tiểu tử này nói nếu mình khiêu chiến, hắn sẽ lập tức nhận thua sao, sao bây giờ lại do dự?

"Chúng ta ứng chiến!" Hàn Vân Phong bất chợt nói, trong ánh mắt nhìn Trác Phàm hiện đầy chiến ý, "Nếu như chúng ta không ứng chiến, thật đúng là lựa chọn tốt nhất, nhưng như vậy, chúng ta nhất định sẽ hối hận cả đời, các ngươi đừng tưởng rằng có thể nhục nhã chúng ta giống như nhục nhã Thiên Hành Tông, Ma Hồn Tông chỉ có chiến đến chết, không có người chịu khuất nhục!"

"Hừ, vậy chúng ta phải chờ xem. . ." Lục Hạt cười lạnh nói, lại bị Trác Phàm khoát khoát tay ngăn cản, không cho kích động.

Trác Phàm gật đầu nói: "Rất tốt, vậy ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, chúng ta tuyệt sẽ không nhường!"

"Hừ, ai cần các ngươi nhường!" Hàn Vân Phong hừ nhẹ nói.

Trác Phàm lắc đầu, nhìn mọi người Ma Sách Tông nói: "Ma Hồn Tông không như Thiên Hành Tông, bọn họ hoảng sợ không ngã. Là một đối thủ đáng kính trọng, chúng ta không chơi, phải nghiêm túc đối đãi."

"Thế nào, bọn họ chỉ có hai người là Hóa Hư cảnh, cần chúng ta phải nghiêm túc sao?" Khuê Lang sững sờ nói.

Trác Phàm mỉm cười, sâu xa nói: "Ngươi xem ánh mắt bọn họ, đều là ý chí chịu chết, ngươi muốn chơi, bọn họ lại không để ngươi chơi được vui vẻ. So với vậy, không bằng nhìn thẳng bọn họ, chính là kính trọng đối với bọn họ. Bọn họ ra sân, mang theo ý chí quyết tử, biết rõ không thể làm mà làm, chính là nghịch thiên tu luyện chi đạo. Hoàn toàn không giống đám con ông cháu cha Thiên Hành Tông. Người nào có thể trêu đùa, người nào cần kính trọng, chúng ta nên có phân tấc!"

Bọn người Khuê Lang run lên, xa xa nhìn kỹ ánh mắt đám người Ma Hồn Tông. Quả nhiên, tuy thực lực chỉnh thể của bọn họ tương xứng Thiên Hành Tông, nhưng sắc mặt mỗi người lại càng ngưng trọng, cương nghị hơn nhiều. Cho dù đã thấy nhóm người mình ngược sát, hành hạ Thiên Hành Tông ra sao, trong mắt bọn họ lại vẫn không có mảy may khiếp đảm!

"Những người này. . . Quả nhiên đáng để chúng ta nghiêm túc đối với đãi!" Khuê Lang gật đầu nói, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Nhìn những người này, bọn họ còn nhớ tới mình lúc trước, nếu không được Trác Phàm đề cao thực lực cho bọn họ, bọn họ chắc cũng sẽ như Ma Hồn Tông bây giờ, chỉ có thể lấy mạng rồi xả xuống tại Song Long hội mà thôi!

Trưởng lão bình phán tiếp tục nói: "Mời đệ tử hai tông vào Tu Di kết giới, trận thứ hai thi đấu khiêu chiến trung tam tông, bắt đầu!"

Trác Phàm dẫn đầu mang theo đệ tử đi lên, Hàn Vân Phong vội vàng đuổi theo. Trác Phàm còn hơi chậm tốc độ lại, vừa hay để Hàn Vân Phong bắt kịp mình. Cứ như vậy, hai người gần như là cùng một thời gian đi vào, đệ tử song phương cũng vậy, tất cả đều được truyền tống đến ngọn núi nhỏ kia.

Trên chỗ cao nhất khán đài, Vũ Thanh Thu mỉm cười nói: "Tiểu tử này vẫn là một nam tử hán đại trượng phu a!"

Viêm Ma gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ Ma Sách Tông khí thế cường thịnh, tiểu tử này lẽ ra nên ngông cuồng. Nhưng hắn lại cố ý ngừng chân giây lát, để Hàn Vân Phong có thể cùng vào, đây chính là kính trọng lớn nhất đối với đối phương!"

"Đúng vậy a, ngươi kính ta một phần, ta kính lại ngươi một trượng; ngươi nhục ta ba tấc, ta trả lại ngươi trăm thước. Lúc trước tiểu tử này sai khiến đệ tử Ma Sách Tông ngược sát người Thiên Hành Tông, xem ra không phải là không có đạo lý. Chỉ là, chúng ta chỉ thấy Ma Sách Tông tàn nhẫn, lại không thấy Thiên Hành Tông đã từng ngông cuồng, bởi vậy người Ma Sách Tông bị coi thành ác ôn, tiếng xấu ma đạo đại khái chính là do đây mà ra, ha ha ha. . . thế giới này thật là vl!"

Viêm Ma gật đầu: "không ngờ đệ tử chính đạo như ngươi lại có thể nhìn ra nỗi khổ tâm của đệ tử ma đạo chúng ta!"

Vũ Thanh Thu bật cười nói: "Ha ha ha. . . Chính bởi vì là chính đạo, cho nên mới càng phải có cái tâm bao dung. đệ tử Ma đạo cố chấp, nhưng không nhất định sai, ta sẽ không có thành kiến kiểu một chiều như vậy!"

"Đúng rồi, ta thấy Trác Phàm không phải loại người vô lý gây sự, ngươi nói lần trước suýt bị hắn giết chết, ngươi làm gì mà chọc vào hắn vậy?"

"Ách, cái này. . . không liên quan ngươi!" Viêm Ma đỏ mặt nói, sau đó liền nghiêng đầu sang phía khác.

Thấy thế, Vũ Thanh Thu xùy cười. Ma đạo thích gây chuyện, lòng dạ nhỏ mọn. Để hai tên tu giả ma đạo gây sự với nhau, chung quy là phiền phức. Ai, nào giống đệ tử chính đạo, trên mặt mỗi người đều mang một bộ mặt nạ, dối trá cực điểm, nhưng vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện mà.

Nghĩ tới đây, Vũ Thanh Thu bất đắc dĩ lắc đầu, ma ngay thẳng dễ giận, chính lại dối trá tới bình thản, nhưng lại nào biết, rốt cuộc ai là ma, ai là chính đây. . .

Đệ tử hai tông vừa vào sơn cốc kia liền lâm vào thế giằng co. Trác Phàm đạp nhẹ một bước, nhảy đến sau lưng mọi người. Bọn người Hàn Vân Phong không hiểu, Trác Phàm mỉm cười nói: "Các ngươi cứ từ từ chơi đi!"

Nghe vậy, sắc mặt Hàn Vân Phong lập tức lạnh xuống, đồng thời ánh mắt còn hừng hực lửa giận. . .

Bình Luận (0)
Comment