Bên ngoài chiến trường, Dương Sát khó hiểu nói: "A, kỳ quái, tiểu tử này lại bệnh cũ tái phát, lại không ý định xuất thủ sao?".
Bọn người Vũ Thanh Thu cũng sững sờ, tiểu tử này không phải đã tỏ vẻ kính ý đối với mọi người Ma Hồn Tông sao, tại sao lại bắt đầu đùa nghịch nữa rồi?
Không xuất thủ, đây rõ ràng là biểu hiện xem thường đối thủ, hắn làm như thế, quả thực chính là đanh đánh mặt bọn người Hàn Vân Phong a! Mà lại hắn đánh ngay từ đầu còn đỡ, vì sao vừa mới nói lời kính ý các kiểu, bây giờ lại làm cho người ta không kịp trở tay. Tiểu tử này, đến cùng là muốn sao?
Nhưng bọn họ làm sao mà biết, không phải Trác Phàm hắn khinh miệt đối thủ nên không xuất thủ, mà chính là hắn không thể i ra tay. Cánh tay phải của hắn bị Thánh Kiếm gây thương tích, nếu không cẩn thận lộ ra mảy may sơ hở, bị Song Long Chí Tôn phát hiện thì hắn xong đời mất. Mà tay trái hắn lại không cường lực bằng tay phải. Bỏ qua không cần tay phải cường đại, lại đi dùng tay trái mềm yếu, đây càng sẽ khiến mọi người hoài nghi.
Ai, Nếu Ma Hồn Tông nhận thua luôn, mình có thể lập tức đối đầu Ôn Đào, người đệ tử này miễn cưỡng có thể so sánh thượng tam tông thực lực, mới có thể phối hợp với kế hoạch của lão tử, hẳn là có thể giấu diếm được tất cả mọi người, lão tử sẽ không phải bị động như thế!
Đáng tiếc, không biết Ma Hồn Tông chập cái mạch nào, lại đi chấp nhận khiêu chiến. Tuy bội phục sự can đảm của bọn họ, nhưng không thể không nói, thực lực các ngươi vẫn quá yếu, không thể gây thương tích được cho lão tử.
Không có cách, lão tử chỉ có thể không phụng bồi.
Hàn Vân Phong thì đã đầy nộ khí, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Trác Phàm ngươi có ý gì, xem thường người ta thì thôi, đã vậy, vừa rồi làm gì phải cố ý dừng cước để chúng ta bắt kịp chứ? Nghĩ ra trò mới rồi đúng không?
Hàn Vân Phong lạnh lùng nói: "Trác Phàm, ta sẽ để ngươi xuất thủ!"
"Hừ, muốn giao thủ với Trác quản gia của chúng ta,!" Thích Trường Long hừ lạnh một tiếng, "Lần này chúng ta tuy khiêu chiến là đoàn chiến, nhưng chúng ta không để các ngươi chịu thiệt, một đối một, xa luân chiến. Nếu ngươi có thể liên tục đánh bại sáu Hóa Hư cảnh chúng ta, sẽ không ai có thể ngăn cản các ngươi khiêu chiến Trác quản gia!"
Cái gì, xa luân chiến, một địch sáu?
Hàn tam thiếu lập tức mắng to: "Các ngươi còn cần mặt mũi nữa hay không, đại ca ta mới là Hóa Hư nhị trọng, các ngươi có ba người đều là Hóa Hư tam trọng, xa luân chiến với các ngươi, lời như vậy mà cũng nói ra được . . ."
"Lão tam, im miệng!" Hàn tam thiếu còn chưa dứt lời, Hàn Vân Phong đã là hét lớn, "Nếu đoàn chiến, chúng ta chỉ có hai Hóa Hư cảnh, bọn họ chỉ cần xuất ra hai cao thủ cuốn lấy chúng ta, sau đó các ngươi trên cơ bản là bị đồ sát. Sau đó, trở thành cục diện sáu với hai. Ngươi cho rằng cục diện như này, chúng ta có thể chống đỡ bao lâu?"
Hàn tam thiếu giật mình, chỉ đành thở dài một tiếng, cúi thấp đầu.
Hàn Vân Phong nói tiếp: "Cho nên, chiến thuật xa luân chiến này mặc dù là một địch sáu, đơn đả độc đấu, nhưng quả thật có lợi đối với chúng ta, ta tiếp nhận!"
Thích Trường Long gật gật đầu, rồi tiến lên một bước, cất cao giọng nói: "Vậy thì tốt, ra chiêu đi!"
Hàn Vân Phong bất chợt gào rú lên, một con Cự Sư cao mấy chục trượng xuất hiện, toàn thân nó tản ra màu huỳnh quang lam nhạt. Ngay sau đó, nhiệt độ bốn phía chợt hạ xuống, không quan nổi lên gió lạnh thấu xương.
Đó là. . . thần hồn của Hàn Vân Phong?
Tất cả mọi người quan chiến đều sôi trào lên.
Chung chung, thần hồn chính là vũ khí tối cường của Hóa Hư cảnh, nhưng cũng là nơi yếu ớt nhất. Cho nên nếu không phải toàn lực ứng phó, liều mạng một lần, hoặc là chắc chắn thần hồn sẽ không bị trọng thương, thường nhân sẽ không dễ dàng xuất ra thần hồn để giao thủ. Vì nếu thần hồn bị diệt . . .
Cho nên, cho dù trung tam tông đã thi đấu qua ba trận, những người xem vẫn không thực sự gặp được Hóa Hư cảnh sử dụng công kích thần hồn. Đến cả Nhâm Thông bị một đám người bao vây, vẫn tình nguyện bị người ta phong tu vi, cứ không lộ ra thần hồn của mình, sợ người ta diệt thần hồn!
Vậy mà Hàn Vân Phong lập tức sử dụng thần hồn, chính là toàn lực ứng phó, chiêu thức lấy mạng đổi mạng!
"Đại ca!" Hàn tam thiếu cùng Hàn nhị thiếu hét lớn.
Hàn Vân Phong nghiêm túc nói: "Những người này đều là cao thủ, từ vừa mới bắt đầu nếu không thể toàn lực ứng phó, thời gian càng lâu, ta càng bất lợi!"
Thích Trường Long cười lớn một tiếng: "Ha ha ha. . . Không hổ là Đại thiếu gia Ma Hồn Tông, quả nhiên anh hùng phóng khoáng. Vậy tại hạ cũng phụng bồi!" Đột nhiên có loại cảm giác anh hùng trọng anh hùng, thân thể cũng phát ra một cỗ hào quang màu vàng đất.
Một đạo ấn thạch to lớn hiện ra trên đỉnh đầu hắn, mang đến cảm giác cẩn trọng.
Vũ Thanh Thu ngạc nhiên nói: "Kia là Khí Hồn cực kỳ hiếm thấy, Đảo Hải Phiên Thiên Ấn?"
"Không sai, thần hồn phân thú hồn, nguyên tố thần hồn và lĩnh vực thần hồn, mà Khí Hồn hiếm thấy, cùng một cấp bậc với thú hồn! Thần hồn của Hàn Vân Phong là Phong Thiên Sư, chí hàn chí âm, hoàn toàn tương khắc với Đảo Hải Phiên Thiên Ấn chí dương chí cường, bây giờ, phải xem công lực thần hồn của song phương như nào!" Viêm Ma said.
Diệp Lân buồn bực ngán ngẩm nói: "Hàn Vân Phong thắng!"
"Vì sao?" Hai người đều sững sờ cùng thốt lên. Theo lý mà nói, tu vi Thích Trường Long còn cao hơn Hàn Vân Phong một bậc đây.
"Bởi vì hắn lấy cả mạng ra đánh!" Diệp Lân vừa nói xong, Phong Thiên Sư đã cùng Đảo Hải Phiên Thiên Ấn giao thủ.
Chỉ trong chớp nhoáng này, phía trên Đảo Hải Phiên Thiên Ấn đã bị lưu lại năm trảo ấn sắc bén, tầng tầng băng sương không ngừng ngưng kết lên phía trên.
Phốc! Thích Trường Long phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời thu nhập thần hồn vào lại thể nội, sau đó hướng người về Hàn Vân Phong, cung kính ôm quyền, trịnh trọng nói: "Bội phục!"
"Nào có!" Hàn Vân Phong ôm quyền đáp lễ, trên gáy đã phủ đầy mồ hôi.
Hắn là phe thắng lợi, nhưng từ sắc mặt hai người, có thể thấy hắn càng suy yếu nhiều hơn.
Trác Phàm âm thầm gật đầu, tiểu tử này là một con người kiên cường, không phải kiểu công tử mảnh mai, vậy mà ngay từ đầu đã liều mạng, chắc hẳn cũng phải ảnh hưởng bởi gia giáo.
Ma Hồn Tông, không đơn giản!
Vũ Thanh Thu chấn động nói: "Thiên hạ nào có chiến pháp như thế? Cho dù là vật lộn sống mái, mười phần lực cũng nên lưu lại hai phần lực, mới có thể đánh lâu dài, dư lực không hết, kéo dài không dứt. Tiểu tử này, mười phần lực lại ra mười hai phần, không c lưu ho mình một hậu chiêu. Như vậy, nếu chiêu thứ nhất không thể rung chuyển đối thủ, vậy chính là đẩy mình vào tử lộ. Tiểu tử này, là một ngoan nhân a!"
"Lấy mệnh tương bác, chỉ vì có một trận chiến với người kia, phần khát vọng này, các ngươi sao có thể hiểu được?" Diệp Lân khoan thai nói, "Hắn phải lấy một địch sáu, còn xa luân chiến, sau cùng cho dù không bị đánh bại, cũng sẽ bị mài chết. Phương pháp duy nhất có thể tiết kiệm lực lượng là xuất toàn lực, tuy mỗi lần hắn đều phải cược mạng, nhưng đối thủ lại không có dũng khí bực này, hoặc nói là dục vọng bực này, cho nên hắn thắng, hắn có thể giữ lại càng nhiều khí lực. Nhưng dù vậy, sau cùng có thể còn lại bao nhiêu dư lực đây . . . Viêm Ma, ngươi nói ngươi muốn giao thủ với sư huynh ta, phần can đảm cùng khát vọng liều lĩnh này, ngươi có sao?".
Viêm Ma nhìn chiến trường, lúc này đã qua cả lượt của Bạch Luyện, nàng cũng bị một chiêu đánh bại, Hàn Vân Phong dĩ nhiên đã thở hồng hộc, sau khi suy nghĩ một hồi thì lắc đầu, trong mắt xuất hiện thêm sự kính trọng!
Tiểu tử này. . . Là người tu luyện chấp nhất. Mà trong ma đạo, không phải chính là cần cố chấp, chấp nhất sao . . .
Trong núi nhỏ, Hàn Vân Phong thở hồng hộc, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Hàn nhị thiếu cùng Hàn tam thiếu vội vàng đến đỡ lấy hắn: "Đại ca, ngươi không sao chứ, hay là. . . Chúng ta quên đi. Bọn họ chính là làm khó ngươi, muốn xem ngươi làm trò cười đây. Dù có đánh bại sáu người kia thì sao chứ, lúc đó sợ ngươi không đứng lên nổi, như này. . . là không khôn ngoan a!"
Hàn Vân Phong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trác Phàm, chỉ thấy sắc mặt hắn vẫn rất đạm nhiên, dường như không mảy may để mình vào trong mắt, lòng hắn liền trầm xuống.
Biết rõ không thể làm mà làm, đúng là không khôn ngoan! Nhưng khi hắn nghĩ lại lời Ôn Đào nói, tu luyện vốn là nghịch thiên mà đi, nếu mất đi cơ hội giao chiến với cường thủ, cả đời hắn sẽ rất hối hận.
Vừa nghĩ tới đây, Hàn Vân Phong hít sâu một hơi, tinh quang sáng láng nhìn về phía Trác Phàm. Dù trong mắt ngươi không có ta, nhưng trong mắt ta lại chỉ có ngươi, ta tu hành, ta sẽ nghịch thiên mà đi!
"Không sai, chính là như vậy, ma đạo đại thiếu!" Ôn Đào vui mừng gật đầu: "Trận chiến này, ngươi không phải vì muốn đánh bại hắn, mà là vì chứng minh, ngươi không sợ bất kỳ khiêu chiến nào. Chỉ có như vậy, ngươi mới xứng đi được càng xa!"
Bên cạnh, Tạ Thiên Thương nhìn hắn, lại nhìn về phía Hàn Vân Phong cùng Trác Phàm, hơi trầm ngâm một hồi liền gật gật đầu. Có lẽ lúc trước mình xem Trác Phàm làm đối thủ, không nhất định phải là muốn siêu việt hắn, mà chỉ là muốn mình vĩnh không dừng bước. . .