Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1127 - Chương 1129: Hồn Bạo

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1129: Hồn bạo

Lục Hạt bước ra, cười lạnh nói: "Hàn công tử, đối thủ tiếp theo của ngươi sẽ là bổn công tử. Ta sẽ không giống hai người kia, ngươi tốt nhất có chuẩn bị tâm lý!"

Hàn Vân Phong cười nhạt nói: "Ta biết, thông qua mấy ngày quan sát, bổn công tử sớm đã nhìn ra, trong Ma Sách Tông, ngươi là người thiếu nhân phẩm nhất, ha ha ha. . ."

"Chán sống!" Lục Hạt lập tức lạnh mặt xuống, quát chói tai. Ngay sau đó, thân thể Tri Chu to lớn xanh biếc xuất hiện trước người hắn, khí thể lục sắc phát ra từ chân, dần dần phủ đầy khắp nơi.

Chiêu này, Hàn Vân Phong từng thấy Lục Hạt dùng qua, lúc đối chiến với Huyền Thiên Tông, nói cách khác, Lục Hạt muốn tránh chỗ mạnh, đánh chỗ yếu, phân tán lực lượng công kích, sẽ không đối cứng với hắn như hai lần trước!

như vậy, hắn nhất thời rơi vào cảnh bị động, kế hoạch dùng ít sức đã rất khó thực hiện. Ngược lại, còn rất có thể bị hắn kéo vào trận chiến tiêu hao.

Thích Trường Long thở dài: "Lục Hạt hắn cần gì phải như vậy, Hàn thiếu gia chịu một địch sáu, đã là một trang hán tử, cho dù chúng ta không thể giúp người ta hoàn thành ước vọng, cũng không cần thiết cố ý gây chuyện a!"

"Hắn chính là như thế, ngươi cũng không phải không biết. Rõ ràng có thể một chiêu phân ra thắng bại, hết lần này tới lần khác muốn gây phiền phức như vậy, lúc nào cũng muốn đùa bỡn đối thủ!" Bạch Luyện hừ nhẹ nói.

Đối diện, Hàn Vân Phong đột nhiên hét lớn một tiếng, Phong Thiên Sư vỗ cánh, một đạo cương phong lạnh lẽo đập xuống đất, khiến một mẫu ba phần đất xung quanh hắn ngưng kết lên tinh sương màu lam nhạt.

Những Độc Võng liền bị ngăn lại. Chỉ cần những lục khí vừa tiếp xúc với những lam mang, liền bị đông cứng, khó động mảy may. Tiếp đó, Hàn Vân Phong lại lần nữa chỉ huy Phong Thiên Sư xông tới Tri Chu, lần nữa toàn lực nhất kích.

Hừ hừ, vô dụng, ta sẽ không chính diện đối đầu với ngươi! Lục Hạt cười lạnh, tay kết ấn quyết, Tri Chu lại giống như lần trước, khuếch tán ra, hình thành một luồng sương mù dày đặc, ngàn vạn con nhện mượn sương mù dày đặc, che giấu tung tích, đồng thời không ngừng áp tới gần Hàn Vân Phong.

Phong Thiên Sư xuyên qua mảnh sương mù dày đặc, tiếp tục xông thẳng tới Lục Hạt, không chút quản sự thật có ngàn vạn con nhện đang tới gần mình.

"Tiểu tử này thật là chấp nhất, Lục Hạt đã tỏ rõ muốn tiêu hao hắn, chắc chắn sẽ không đối đầu trực tiếp với hắn, mà chiêu thứ nhất vẫn liều mạng!".

Viêm Ma khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Tiểu tử này cố chấp, nhưng ta thích. Hy vọng có thể gặp lại hắn ở Song Long Viện!"

"Người của trung tam tông, lại chỉ là Hóa Hư nhị trọng cảnh, muốn vào Song Long Viện, khá khó đấy!"

"Vậy phải xem hai vị Chí Tôn có ý như nào. . ." Viêm Ma cùng Vũ Thanh Thu cùng nhau hướng ánh mắt lên đài cao, thấy hai vị Chí Tôn nhìn không chớp mắt trận chiến phía dưới.

Lục Hạt cười đắc ý: "Ha ha ha. . . Ngươi càng nhanh, càng muốn tốc chiến tốc thắng, ta càng muốn mài chết ngươi."

Vừa dứt lời, Lục Hạt biến ấn quyết, tấm võng xanh lớn liền quấn con sư tử lại. Đồng thời, mặt đất nổi lên những đường vân xanh biếc, từ đó bắn ra từng đạo lục khí, cùng lục võng liên kết lại với nhau!

Rống! Phong Thiên Sư bị tấm võng xanh gắt gao trói lại, chỉ biết rống to.

Lục Hạt đầy đắc ý nói: "Hàn công tử, hôm nay ngươi gặp phải ta, thật là bất hạnh của ngươi. Biết Tri Chu ăn thịt con mồi như nào không, nó sẽ đặt con mồi trong lưới, để nó sống dở chết dở, chờ nó giày vò đầy đủ, sẽ chậm chậm gặm nhấm từng miếng. Cho nên thời gian này sẽ rất dài đấy. khặc khặc khặc. . ."

"Hừ, vậy phải xem lưới của ngươi có đủ rắn chắc hay không!" Hàn Vân Phong hừ lạnh, không để ý trên trán đang không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, vẫn dồn sức vào Phong Thiên Sư, nó rống giận giãy dụa một trận, sợi tơ lục khí quả nhiên bắt đầu run rẩy, từng sợi tư đứt gãy!

Lục Hạt cười lạnh quát lên: "Độc bạo!"

Rầm rầm rầm!

Vô số tiếng nổ lớn vang tận mây xanh, sư quanh thân tử không ngừng bạo phá. Hàn Vân Phong phốc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

"Đại ca!" Hàn nhị thiếu cùng Hàn tam thiếu hai huynh đệ giật mình hét to.

Phong Thiên Sư bị hao tổn, tương đương linh hồn Hàn Vân Phong trọng thương, đau nhức kịch liệt đâm thẳng vào đáy lòng, như lăng trì, người thường có thể chịu được. Hai người nghiến răng nghiến lợi, đầy phẫn hận nhìn về phía Lục Hạt!

Lục Hạt mỉm cười thản nhiên nói: "Hàn công tử, niệm tình ngươi là đại thiếu Ma Hồn Tông, ta có thể không lấy mạng ngươi, nhưng ít nhất ngươi cũng phải biết tiến thối. Chí ít trước mặt Lục Hạt ta, ngươi phải thừa nhận, ngươi không thể tiến dù chỉ nửa bước!"

Hàn Vân Phong là thiếu chủ Ma Hồn Tông, có thể đánh bại hắn, khiến hắn phải phục, sẽ là đại công tích của tông môn. Cho nên đối với kẻ hám lợi đen lòng như Lục Hạt, thắng lợi, công tích quan trọng hơn tất cả. Chỉ cần là chuyện có trợ giúp cho tương lai hắn, hắn sẽ không từ thủ đoạn để đạt thành!

Hàn Vân Phong rất thống khổ, nhưng vẫn đầy khinh thường nói: "Tiểu tử, ngươi còn chưa xứng!"

"Hừ, ngươi xem ta có xứng hay không!" Sắc mặt Lục Hạt trầm xuống, hắn chợt hét lớn một tiếng, những con nhện ào ào bạo phá ra, những huỳnh quang phòng ngự thân thể Hàn Vân Phong liên tiếp bị phá hủy, tiêu tán vô tung, Phong Thiên Sư lại bị Lục Hạt khóa chặt lại, bất luận giãy dụa như nào đều không thể động.

Hàn Vân Phong phải chịu từng trận đau nhức kịch liệt từ thần hồn, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, Lục Hạt thấy thế thì càng đắc ý ngửa cao đầu.

Từng giây từng phút trôi qua, những con nhện đang từng bước tới gần hắn, phạm vi mà Độc Võng bao phủ đang từng bước được thu nhỏ. Tất cả mọi người đều vì Hàn Vân Phong mà gấp gáp lên, những đôi tay vô ý thức nắm chặt lại.

Hàn tam thiếu cực lực khuyên nhủ: "Đại ca, nhận thua đi, lúc trước ngươi đã đánh bại hai đại cao thủ của đối phương, tốn lực lớn lắm rồi, bây giờ nhận thua cũng là bình thường thôi, không mất mặt đâu!"

Hàn Vân Phong ngẩng đầu xa xa nhìn Trác Phàm, hét lớn: "Đây không phải vấn đề mặt mũi, mà liên quan đến con đường tu luyện tương lai của ta, xem ta có tư cách đi tiếp không!" Khí thế toàn thân lần nữa đại phóng!

"Đại ca!" Hai huynh đệ Hàn nhị thiếu thống khổ gào lên.

"Hắn muốn làm gì?" Vũ Thanh Thu chấn kinh thốt lên.

"Hồn bạo!" Hàn Vân Phong hét lớn.

Ngay lập tức, Phong Thiên Sư thống khổ gào thét một tiếng thân thể, run run ầm vang nổ tung lên, cuồn cuộn huỳnh quang màu lam nhạt như thủy triều dũng mãnh lao ra bốn phương tám hướng. Chỗ đi qua, tất cả mọi thứ đều bị đông lạnh, bị bao phủ bởi những bông tuyết, những con nhện còn đang bạo phá cũng bị đông lạnh lại, sau đó răng rắc răng rắc vỡ thành vụn băng, tiêu tán vô tung!

Phốc!

Lục Hạt phun máu, ngay sau đó, lại có một tiếng rống to vang lên, Hùng Sư lúc này đã không còn cánh, đã lần nữa lao ra, đâm xầm vào trên thân Lục Hạt. Lần này Lục Hạt thậm chí còn không kịp phản ứng, tức khắc bị đụng bay ra xa, lại một lần nữa phun máu phè phè.

Không như lần trước, thần hồn chỉ bị chấn thương, lần này, toàn bộ thân thể cùng tạng phủ hắn đều vỡ vụn, rất có khả năng bộ thân thể này không thể dùng nữa.

Có điều, mọi người lại không thèm quan tâm hắn, cho dù là mọi người Ma Sách Tông cũng giống vậy. Bởi vì lúc này, trong mắt mọi người chỉ có con sư tử mất đi một đôi cánh, vạn phần uể oải lại cao ngạo, đang nằm rạp trên mặt đất. . .

Bình Luận (0)
Comment