"Hàn công tử, ngươi hà tất phải như vậy chứ?" Ôn Đào giật lo lắng nói, "Sớm biết ngươi cố chấp như thế, lúc trước ta không nên nói, bây giờ ngươi rơi vào tình cảnh như vậy, là ta hại ngươi rồi!"
Tạ Thiên Thương cũng kinh ngạc thật lâu, sau mới buồn bã nói: "Uổng ta trước kia tự cao ham võ như mạng, nhưng so ra lại không bằng một góc của Hàn Vân Phong. Hồn bạo, nếu không phải sống còn, tuyệt không ai dùng đến, thương thế này rất khó phục hồi. Tuy lần này Hàn Vân Phong chỉ tự bạo thần hồn trong hai cánh, nhưng đã đủ khiến lực lượng thần hồn của hắn giảm mạnh, đối với tu luyện ngày sau, xem như hủy hết!"
"Bỏ gốc lấy ngọn!" Viêm Ma dường như rất tức giận gào lên, nhưng giận, lại không phải thật nổi giận, mà trong giận lại có yêu, có tiếc, "Hắn khiêu chiến Trác Phàm, không phải là vì con đường tu luyện ngày sau có thể đi càng xa sao? bây giờ thần hồn tàn khuyết, còn đi xa kiểu gì nữa?"
Vũ Thanh Thu cũng thương tiếc ai thán một tiếng, Diệp Lân lại tán thưởng gật đầu: "Hạn hẹp, các ngươi biết cái gì? Thần hồn tuy thương nặng, nhưng không phải không trị được, chỉ là phiền toái hơn bình thường mà thôi. Nếu như ta đoán không sai, Song Long Viện, Trác Phàm, còn có ta, đều có thể trị cho hắn, hôm nay hắn bước ra một bước này, đúng là ý nghĩa phi phàm. Con đường tu luyện đại đạo khó khăn trùng điệp, nếu biết rõ không thể làm mà không làm, vậy hắn chỉ mãi được như thế, bây giờ hắn có thể thông suốt được, thật đáng mừng!"
Hai người kinh ngạc liếc nhìn nhau, đều rất khó tin nhìn Diệp Lân.
Thần hồn tàn khuyết lại là việc nhỏ? Các ngươi đều có thể trị? Song Long Viện thì còn dễ hiểu, nhưng ngươi với Trác Phàm là ai, có năng lực lớn như vậy sao?
Nhìn ra nghi hoặc của bọn họ, Diệp Lân cười thần bí, lại không muốn nhiều lời thêm. . .
Khói lửa dần dần tán đi, vẻ mặt xanh xao của Hàn Vân Phong xuất hiện, hắn kéo lấy thân thể tàn tạ đi ra, nhìn về phía Lục Hạt đã ngã xuống đất không dậy nổi, máu tươi cuồn cuộn chảy dài, thản nhiên nói: "Ta thắng trận thứ ba!"
Lục Hạt cắn răng, muốn đứng dậy, lại không thể dậy được. Chỉ có thể trừng hai mắt đầy vẻ oán độc. Hắn thực sự không ngờ Hàn Vân Phong lại cực đoan như vậy, lão tử đã nói không lấy mạng ngươi, ngươi tội gì phải liều mạng như thế?
Người điên, quả thực là người điên!
Nhìn Lục Hạt đầy vẻ không cam lòng, Hàn Vân Phong nhếch miệng cười một tiếng, có vẻ rất hài lòng, rồi lại nhìn về phía mọi người Ma Sách Tông, quát to: "Thằng tiếp theo!"
"Đại ca. . ." Hai huynh đệ Hàn nhị thiếu mở miệng muốn khuyên can, nhưng khi thấy ánh mắt đầy kiên định kia, lại sững sờ, cuối cùng không nói thêm nữa.
Bọn họ biết, bọn đại ca họ tính tình bướng bỉnh, một khi nghiêm túc, ai khuyên cũng vô vụng.
Mọi người Ma Sách Tông thì run lên, nhìn con sư tử đang rất suy yếu, lại nhìn Hàn Vân Phong càng thêm suy yếu, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ kính trọng.
Sự kiên quyết vượt khó tiến lên, không đạt mục đích, thề không bỏ qua của Hàn Vân Phong, thật để bọn họ động dung. Mà lại không chỉ bọn họ, đến tất cả người xem trên chiến đài cũng đều lộ ra vẻ kính trọng.
Quỷ Hổ bước lên, thản nhiên nói: "Kế tiếp đến phiên ta, xin chỉ giáo!"
Hàn Vân Phong cố gắng thở sâu, hét lớn: "Hay lắm, ra chiêu đi!"
Thần hồn sư tử của hắn cũng miễn cưỡng đứng dậy, tuy suy yếu, nhưng chiến ý tràn đầy.
Quỷ Hổ không nói thêm gì nữa, lao thẳng tới Hàn Vân Phong, hai huynh đệ Hàn nhị thiếu thấy mà khẩn trương, lo lắng đại ca liệu có thể tiếp tục chịu đựng được hay không. Hàn Vân Phong nắm chặt hai tay, nghĩ cách đối phó, nhưng hắn biết rõ, hắn chỉ sợ rất khó có thể tiếp tục so chiêu với Hóa Hư cảnh.
Nhưng ngay sau đó hắn lại ngẩn người, bởi vì trên thân Quỷ Hổ lại không có chút sát khí cùng địch ý nào, dường như chỉ tùy ý đi tới chỗ hắn. Hàn Vân Phong trợn mắt nói: "Ngươi có ý gì, ngươi khinh ta bây giờ không đỡ nổi một ngón tay của ngươi sao?"
Quỷ Hổ không trả lời, cứ như vậy chậm chậm đi đến trước mặt hắn, sau đó dưới ánh mắt vạn phần không giải thích được của hắn, đưa tay cầm tay hắn lên, gõ ba quyền trên lồng ngực của mình, sau đó quay người rời đi.