Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1131 - Chương 1134: Mục Đích Của Đan Thanh Sinh

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1134: mục đích của Đan Thanh Sinh

Đột nhiên, một tiếng cười già nua vang vọng bên tai Trác Phàm: "Ha ha ha. . . Thì ra là thế, ta thấy lạ tại sao ngươi vươn cánh tay phải ra vịn tiểu tử kia, rồi lại bỗng nhiên lùi về, đổi thành cánh tay trái, nguyên lai là có thương!"

Làm cho hắn chấn động, kinh dị quay đầu nhìn, liền thấy lão già mũi đỏ lại chẳng biết lúc nào xuất hiện trong phòng hắn, đang thản nhiên uống rượu, nhìn hắn mà cười nhạo liên tục, giống như xem thấu hết thảy.

Trác Phàm sợ hãi kêu lên: "Tiền. . . Tiền bối, sao ngài lại đến đây?"

"Thế nào, không hoan nghênh sao?" Đan Thanh Sinh kiệt ngao nói: "Lão phu đã từng nói, toàn bộ đại lục này, lão phu muốn đi đâu thì đi, không ai ngăn được!"

Trác Phàm cười lấy lòng: "Ha ha ha. . . Đúng vậy, tiền bối có thể đại giá quang lâm, quả thực là như rồng đến nhà tôm, vãn bối sao có thể không chào đón chứ? Chỉ là đột nhiên thấy tiền bối xuất hiện, nên kinh hỉ quá mức mà thôi."

"Thôi đi, nói năng ngọt xớt, ai mà tin được ngươi?" Đan Thanh Sinh khinh thường bĩu môi, sau đó hai con ngươi chuyển hướng sang cánh tay phải, sâu xa nói: "Phải là, ngươi đang ảo não vì bị lão phu biết được bí mật của ngưoi!"

Trác Phàm nghẹn lời, sau đó bật cười lắc đầu, cực lực phủ nhận: "Tiền bối nói đùa, ta chỉ là một đệ tử Thần Chiếu cảnh bình thường, trước mặt cao nhân như tiền bối, có thể có bí mật gì, tiền bối thật là biết nói đùa, ha ha ha. . ." Trác Phàm cười cười, đồng thời buông thóng ống tay áo xuống, che đi vết thương.

"Bớt dùng bài này!" Đan Thanh Sinh lạnh mặt xuống nói: "Tiểu tử, ngươi nói thật đi, thương tổn trên cánh tay ngươi là do đâu?"

Trác Phàm thản nhiên mỉm cười nói: "Còn có thể từ đâu, mới đánh nhiều trận như vậy, sao có thể không bị thương? Mà ngài cũng biết, ta là con người kiên cường, vết thương nhẹ có gì đáng kêu ca, cho nên mới cố gắng chịu đựng. Nhưng bây giờ đã bị ngài phát hiện, vậy làm phiền ngài lo lắng, vãn bối thụ sủng nhược kinh!"

"Con mẹ nó, bớt giả ngu đi, lão phu không dễ bị lừa như vậy!" Đan Thanh Sinh hừ nhẹ: "Trong mấy trận đấu kia, đối thủ của ngươi có người nào có bản sự thương tổn ngươi một cọng tóc gáy? Huống chi là trọng thương như thế, cả cánh tay đều bị xuyên qua, mà nhìn từ vết thương, rõ ràng là do kiếm khí gây thương tích. Nói đi, có phải ngươi đã tới chỗ kia hay không?"

Trác Phàm run lên, đã hiểu lão già này có chuẩn bị mà tới, biết giấu diếm không được, đành phải thừa nhận: "Tiền bối quả nhiên mắt sáng như đuốc, chuyện gì đều không thể gạt được ngài. Không sai, ta đúng là đã tò mò tới chỗ kia dò xét một phen, mới không cẩn thận bị như bây giờ."

"Hừ, tiểu gia hỏa, ngươi khá đấy, để đồng đội hành hạ đệ tử Thiên Hành Tông chỉ là che mắt, bản thân lại vụng trộm dò xét Thánh Khoáng. Song Long Chí Tôn còn không phát giác được!"

"Ha ha ha. . . Đâu có đâu có, tiền bối quá khen, không phải là vẫn không trốn được ánh mắt ngài sao?" Trác Phàm cười bỉ ổi nói.

Hắn thấy, Đan Thanh Sinh đã sớm đã thoát ly Song Long Viện, lần này sau khi biết rõ những việc mình làm, lại chỉ tìm hắn nói chuyện riêng, đã nói rõ việc này có thể cần thương lượng. Cho nên, Trác Phàm tận lực hòa hoãn bầu không khí giữa hai người, xem hắn có ý muốn như nào.

Đan Thanh Sinh xùy cười một tiếng, thản nhiên nói: "Bớt nịnh hót, tiểu tử ngươi giấu thật đủ sâu, lão phu đã xem các ngươi từ lúc các ngươi đấu với Thiên Hành tông, chỉ là thấy kỳ quái, vì sao ngươi bày ra trò chơi mèo vờn chuột, các đệ đều đuổi mình con mồi, sau đó nhanh chóng trở lại tập hợp, làm sao ngươi lại chậm chạp không về? Về sau, trong trận chiến giữa các ngươi với Ma Hồn Tông, lão phu mới nhìn ra cánh tay phải của ngươi có vấn đề, nhưng chỉ là hoài nghi, nên mới tới đây điều tra một phen, thật đúng là như thế!"

"Tiểu tử, ngươi thật lớn mật, Thánh Linh Khoáng chính là cấm địa của Song Long Viện, ngươi lại dám xông vào? Nói, là ai phái ngươi tới đây, có ý đồ gì?" Đan Thanh Sinh hét lớn.

Trác Phàm trầm ngâm nửa ngày, rồi nhún nhún vai nói: "Tiền bối, ngài đừng chuyện bé xé ra to như vậy, ta nào phải gian tế của ai, càng không biết nơi đó là Thánh Linh Khoáng. Chỉ là vô tình đi ngang qua đó, cảm thấy linh khí nơi đố nồng đậm kinh người, nên nhất thời hiếu kỳ tới dò xét một phen, không ngờ đánh bậy đánh bạ bị thương thôi!"

Đan Thanh Sinh bĩu môi: "Vô tình? Hừ hừ, tiểu tử, ngươi gạt ai đấy! Thánh Linh Khoáng không chỉ là trong địa đối với Song Long Viện, còn là trọng địa đối với toàn bộ Tây Châu. Tuy bởi vì linh khoáng quấy nhiễu, không thể bố trí trận pháp phòng ngự ở gần, nhưng bốn phía còn có ngàn vạn trận pháp giám sát. Không có cao thủ nội bộ nội ứng, muốn im lặng chui vào, cơ bản là chuyện không thể."

"Đừng nói là ngươi, xem như ta đã từng là đệ tử Song Long Viện, bây giờ cũng không dám nói hiểu rõ nơi đó. Mà một khi trận pháp giám sát bị xúc động, hai lão đầu sẽ phát giác được!!"

Bây giờ Trác Phàm mới biết, nguyên lai những trận thức giám sát đều là được song tôn đích thân bố trí, tương liên với tâm thần bọn họ. Lúc trước hắn trộm mò dò xét qua, đúng là chơi ngu ngay dưới mắt hai lão gia hỏa đó a!

Vừa nghĩ đến đây, Trác Phàm thở dài ra một hơi, nói thầm nguy hiểm thật!

May mắn mình cũng được coi như một Tông Sư Trận Pháp, nhãn giới phi phàm, nếu không, chỉ một bước sai, hắn sẽ xong đời mất!

Dwognf như nhìn ra suy nghĩ của hắn, Đan Thanh Sinh tiếp tục vặn hỏi: "Nói đi, ngươi đã làm gì, nội ứng tại Song Long Viện là ai?"

"Tiền bối, ta không lừa ngươi, ta chính là nhất thời hiếu kỳ nên mới đến đó thôi, thật không có ý đồ gì khác!" Trác Phàm bật cười lắc đầu, lại bất đắc dĩ nói: "Còn những trận pháp giám sát kia, ta sau khi quan sát địa hình bốn phía cùng biến hóa của dòng năng lượng, thì có thể xem thấu. Ta giẫm lên những điểm mù rồi đi vào, thật sự không ý đồ gì khác!"

Đan Thanh Sinh chấn động, nhưng vẫn đầy nghi hoặc nói: "Những trận thức đều là do Song tôn đích thân bố trí, ẩn nấp dị thường, ngươi có thể liếc cái đã nhìn thấu?"

"Tiền bối, ngài đừng thấy tu vi ta thấp mà khinh thường ta, ta là Trận Sư lv10 đấy. Mà lại, đây còn chỉ là năng lực trước mắt của ta. Nếu luận khả năng lĩnh hội, giao đấu và nghiên cứu, thành tựu của ta tuyệt đối còn cao hơn nữa nhiều!"

Trác Phàm đột nhiên trịnh trọng chuyện nói: "Khi đó thời gian có hạn, lại thêm sợ hãi kinh động song tôn, sợ mang đến phiền phức. Nếu không, mỗi một trận thức chỗ đó, ta đều có thể mang ra cho ngươi, ngươi tin không?"

Đan Thanh Sinh nửa tin nửa ngờ nhìn hắn. Hắn vốn sẽ không tin chuyện quỷ dị như vậy, trận thức được song tôn đích thân bố trí, còn là cả ngàn vạn trận thức, một tên tiểu tử như ngươi mới bao nhiêu tuổi, cứ cho là ngươi có thiên phú dị bẩm, lại có bao nhiêu kinh nghiệm về trận pháp, mà dám nói mang ra là mang ra?

Nhưng nhìn vẻ mặt tự tin của Trác Phàm, Đan Thanh Sinh lại không thể không tin!

Thấy Đan Thanh Sinh có hơi do dự, Trác Phàm liền mơ hồ suy đoán ra một vài động cơ của hắn, sự tự tin, quyền chủ động lại được nắm về tay, bèn cười nói: "Tiền bối, không biết ngài có gì cần vãn bối làm sao?"

"Hảo tiểu tử, tự bước xuống vũng nước đục, còn muốn kéo lão phu xuống cùng hay sao?"

Trác Phàm bật cười lắc đầu: "Ha ha ha. . . Tiền bối, ngài không cần phải nói vậy. Rõ ràng là tiền bối nghĩ chỗ này là nước đục, mới tới đây thăm dò sâu cạn, tại sao lại đổ hết sai lầm lên đầu vãn bối chứ?"

Đan Thanh Sinh thầm khen thông minh, nhưng ngoài miệng tất nhiên không chịu thừa nhận, vẫn cứng đầu nói: "Tiểu tử, lão phu tới đây dò xét một phen, không có ý đồ gì khác, ngươi khỏi phải đoán bừa a!"

Trác Phàm lắc đầu, "Ai, tiền bối, ngài. . . ha ha, nhất định phải để vãn bối nói thẳng ra sao?" Ngay sau đó tức giận nói: "Tiền bối, ngài đã không phải người Song Long Viện, đã phát hiện ta lén xông vào Thánh Linh Khoáng, ngài vốn đã không có lý do vặn hỏi ta, ngược lại, ngài lại còn một mực truy vấn ta có phải nội ứng hay không, vậy ta chỉ có thể suy đoán ngài có hai mục đích!"

"Hoặc là, ngài còn dư tình đối với Song Long Viện, còn muốn tiếp tục thủ hộ nó, cho nên muốn trừ diệt nguy hiểm. Nhưng lẽ ra khi gặp chuyện này, ngài nên đề tỉnh cho Song Long Viện một câu, để chính bọn họ ra mặt làm việc thì tốt hơn. Như vậy còn nguyên nhân thứ hai, vì ngài cảm thấy nghe ngóng tin tức về Song Long viện từ ta sẽ tốt hơn, bởi vì mục tiêu của ngài chính là ở đó, cho nên ngài cần kẻ nội ứng, kẻ đó phải hiểu về tình hình Song Long Viện gần đây. Dù sao ngài cũng từng nói, ngài đã rời khỏi nơi này rất nhiều năm, không phải sao?"

Đan Thanh Sinh nhìn Trác Phàm rất lâu, rồi chợt bật cười lắc đầu, thở dài nói: "Tiểu quái vật ngươi thật khá, thấy rõ nhân tâm, không sai chút nào a! Khó trách lúc đối phó Ma Hồn Tông, ngươi sẽ để Lục Hạt, kẻ luôn không hợp ngươi ra mặt, mà không phải người khác bình thường ngươi nói gì nghe nấy, bởi vì ngươi biết, hắn làm sẽ được tốt hơn!"

"Ha ha ha. . . Đạo dùng người mà. Lục Hạt là tiểu nhân, không đáng tín nhiệm. Nhưng có lúc, có chuyện, chỉ có tiểu nhân mới có thể làm! Tiền bối, ngài có chuyện gì muốn vãn bối làm, xin phân phó!"

Đan Thanh Sinh nhìn thẳng Trác Phàm rất lâu, thấy giấu diếm không nổi hắn, mới thở sâu một hơi, rồi bình tĩnh nói: "Ta muốn thanh kiếm kia của ngươi. . ."

Bình Luận (0)
Comment