Trác Phàm kinh dị thốt lên: "Thánh Binh kiếm đạo?"
Chỉ một thoáng, trái tim nhỏ của Trác Phàm gấp gáp hẳn lên. Hắn vạn vạn không ngờ tới, Đan Thanh Sinh quay về Song Long Viện, lại là vì Thánh Binh kiếm đạo kia.
Chỉ là, thanh Thánh Binh kiếm đạo kia đã bị hắn thu phục, nếu để Đan Thanh Sinh biết, há không giết người đoạt bảo? Không, không được, loại chuyện này tuyệt không thể để hắn biết, nhất định phải chết cũng giấu diếm đến cùng. Nhưng sau khi hắn đi tới đó, nhìn thấy Thánh Binh kiếm đạo không còn, nhất định sẽ hoài nghi đến trên người của ta a, loại chuyện này nào có thể giấu diếm được?
Đáng chết, vì sao tuyệt thế cao thủ như thế lại cứ để mắt tới Thánh Binh kiếm đạo, thứ này lão tử còn thấy hiếm có cực kỳ, há có thể tùy tiện giao ra?
Nhìn Trác Phàm đầy vẻ ngưng trọng, Đan Thanh Sinh hồ nghi hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì, Thánh Binh kiếm đạo? Là ai nói cho ngươi?"
"Ách, lúc ta vào trong động, nhìn thấy thanh trường kiếm kia khí thế bức người, linh tính phi phàm, có thể chủ động xuất kích, suýt chút nữa thì lấy mạng ta, rất khác linh binh bình thường, nên ta cứ vậy xưng nó là Thánh Binh kiếm đạo, ha ha ha. . ." Trác Phàm cười khan nói.
Đan Thanh Sinh gật đầu, thản nhiên nói: "Thì ra là thế, là chính ngươi xưng tên a, ta còn thực sự cho là ngươi biết lai lịch của Kình Thiên Kiếm đâu!"
"Cái gì, Kình Thiên Kiếm?" Trác Phàm sững sờ, bật thốt lên.
Đan Thanh Sinh gật đầu, trịnh trọng nói: "Không sai, Kình Thiên Kiếm! Đại lục 5 châu, mỗi nơi đều có một tòa Thánh Linh Khoáng. Mà bên trong Thánh Linh Khoáng, năm này tháng nọ, thiên địa tạo ra năm thanh kiếm thần, thủ hộ bên trong. Mà Tây Châu thanh này có Kình Thiên Kiếm, ta muốn đoạt được nó!"
"Chỉ là. . . ta đã rời Tây Châu rất lâu, ngang nhiên đến lấy chắc chắn là không được, chỉ có thể cướp!" Đan Thanh Sinh thở dài một hơi, lắc đầu: "Cho nên, ta hy vọng có thể biết được con đường tiến về Thánh Linh Khoáng, có thể thu phục Kình Thiên Kiếm trước, khỏi bị song tôn quấy nhiễu!"
Thì ra là thế! Trác Phàm gật đầu, lại do dự, thì thào nói: "Nhưng ta thấy Kình Thiên Kiếm rất bá đạo, ta vừa mới tới gần thôi đã suýt bị nó lấy mạng, thật vất vả chạy ra ngoài được, ngài xác định ngài có thể thu phục được sao?"
"Đương nhiên!" Đan Thanh Sinh nhếch miệng nở nụ cười cao ngạo, cất cao giọng nói: "Kình Thiên Kiếm chính là Thiên Địa Thần Binh, tất nhiên không thể coi thường. Người tầm thường, cho dù là đến trình độ như ta, vẫn khó có thể khiến nó quy phục, mà lại nó không thể rời bỏ Thánh Khoáng, tất nhiên càng thêm khó tin phục người. Nhưng lão phu từ nhỏ lớn lên ở Song Long Viện, lúc tu luyện luôn ở gần Kình Thiên Kiếm, chính là tâm tâm tương liên, đạt đến Nhân Kiếm Hợp Nhất chi cảnh."
"Lúc trước ta có cơ hội thu phục, chỉ cần trong giới chỉ có đầy đủ Thánh Thạch, Kình Thiên Kiếm nhất định sẽ nguyện ý cùng ta đi đến chân trời. Nhưng về sau ngươi cũng biết đó, ta dưới cơn nóng giận quét ngang thập tông, song tôn liền phong trấn kết giới kia, đuổi ta ra ngoài. Nếu không, thần kiếm sớm đã nằm trong tay ta, đi khiếu ngạo đại lục!"
Nghe đến đây, Trác Phàm gật đầu, nhưng trong nội tâm vẫn muốn hắn bỏ cái ý niệm này đi, bèn nói: "Lúc trước đã không muốn, vì sao bây giờ lại muốn?"
Đan Thanh Sinh trầm ngâm nửa ngày, lại hận hận lắc đầu: "Chuyện này. . . Chuyện này không liên quan tới ngươi!"
Rồi bình tĩnh nói: "Tiểu tử, ngươi không phải nói có thể nhìn ra điểm mù mỗi trận thức giám sát sao? Lão phu mặc kệ ngươi thật biết rõ hay là cố làm ra vẻ, chỉ cần ngươi vẽ ra lộ tuyến an toàn cho lão phu, lão phu tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi!"
Chuyện này. . . Trác Phàm không biết nên làm như thế nào, nếu hắn thật làm như thế, há không phải đặt mình vào hiểm cảnh?
Bây giờ hắn còn có thể tưởng tượng, cái lúc Đan Thanh Sinh đi đến sơn động kia, nhìn động huyệt rỗng tuếch, chẳng những Thánh Binh kiếm đạo không còn, mà Thánh Linh Khoáng đều không còn, hắn sẽ trợn tròn mắt như thế nào, sau đó thì nổi trận lôi đình như thế nào. Khi đó, hắn không điên lên truy sát mình mới lạ đó.
Vừa nghĩ đến đây, Trác Phàm có loại tâm tình mình tự mua dây để tự thắt cổ tìm đường chết.
"Ây. . . Tiền bối, ngài có nghĩ tới việc, trước ngài, thanh kiếm kia đã bị người khác thu phục hay không?"
"làm sao có thể, lão phu không phải đã nói sap, kiếm kia có linh tính, sẽ không dễ dàng theo người, trừ phi. . ."
"Trừ phi cái gì?", Trác Phàm sáng mắt lên lại nhìn thấy hi vọng.
Sắc mặt Đan Thanh Sinh hơi trầm xuống, ồm ồm nói: "Trừ phi song tôn xuất thủ, chuyển di kiếm kia. Kình Thiên Kiếm chính là được song tôn một mực cung cấp nuôi dưỡng, nó cho cũng biết nghe lời song tôn. Song tôn muốn đưa nó đi, nó sẽ không phản đối!"
"A. . . Nói cách khác, ngươi không phải người duy nhất mà thanh thần kiếm kia yêu mến a!" Trác Phàm gật đầu, trong lòng phào một hơi.
Hắn hớn hở móc ra một khối ngọc giản, nín hơi ngưng thần, bắt đầu khắc hoạ tuyến lộ đồ, sau đó cung cung kính kính giao cho Đan Thanh Sinh.
Từ giờ trở đi, bọn họ coi là đồng phạm, không ai được bán đứng ai!
Đan Thanh Sinh tiếp nhận, sau khi xem một phen liền đại hỉ, gật đầu nói: "Rất tốt, ha ha ha. . . Tiểu gia hỏa, lần này làm phiền ngươi!"
"Nào có, tiền bối là người sảng khoái, có thể vì tiền bối mà xuất lực, là vinh hạnh của ta, cũng mong tiền bối sẽ không bạc đãi ta, ha ha ha. . ." Trác Phàm một mặt hồn nhiên ngây thơ nói, nhưng trong lại pha tạp nồng hậu vị đạo con buôn.