"Há, mười người Kiếm Thần Tông liên thủ, sử xuất toàn lực, chúng ta còn chưa bao giờ thấy qua, ngươi đã dám khẳng định như vậy?" Vũ Thanh Thu mở to mắt nói: "Ta thừa nhận Trác Phàm rất mạnh, nhưng Ôn Đào cùng Kiếm Thần Tông cũng không phải quá yếu ớt đâu. Lần này lấy mười địch một, ta cảm thấy, phần thắng năm năm!"
Nghe thế, Viêm Ma lại vẫn khinh thường lắc đầu, "Đó là ngươi chưa giao thủ với tiểu tử kia, mới nói như vậy."
Lúc này, Diệp Lân gật đầu nói: "Ừm, ta đồng ý với Viêm Ma, lần này đối chiến, người thắng sau cùng, nhất định là Trác Phàm!"
Vũ Thanh Thu bật cười nói: "Sư đệ, ngươi cũng khẳng định như vậy? Ngươi đã từng giao thủ với hắn đâu."
Diệp Lân vui cười nói: "Còn phải nói sao, ta đương nhiên dám khẳng định, hắn là thiên mệnh địch nhân của ta, nếu chỉ như này đã không ứng phó được, làm sao xứng làm địch nhân của ta?"
Rồi rất nhanh, sắc mặt hắn lại nghiêm túc, lẩm bẩm nói: "Mà lại ta có thể cảm giác được, cỗ lực lượng cuồng bạo trong cơ thể hắn không dưới ta, chuyện ta có thể ứng phó, hắn nhất định có thể ứng phó được!"
Mà trên khán đài, tại một nơi khác, Huyền Thiên Tông, chúng nữ thấy tình cảnh này, đều nơm nớp lo sợ thay Trác Phàm.
Đan nhi càng còn vội la lên: "Khuynh Thành tỷ, ngươi nhìn xem, bây giờ hắn chỉ có một người, còn phải đối phương mười người, không sao chứ!"
Thủy Nhược Hoa cũng nhìn sang Sở Khuynh Thành, muốn nghe nàng kiến giải.
Nhưng Sở Khuynh Thành còn chưa mở miệng, Tuyên Thiếu Vũ đã hả hê gáy: "Hừ hừ. . . một địch mười, đối phương lại đều là hảo thủ mạnh nhất trung tam tông, tiểu tử này chết chắc, hắc hắc hắc. . ."
Không khỏi làm cho chúng nữ cảm thấy xem thường, các nàng thật không rõ, công tử ôn tồn lễ độ trước kia đâu rồi? Từ sau khi xảy ra chuyện với Viêm Ma kia, công tử bọn họ thật sự là càng ngày càng tà, khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Sở Khuynh Thành nghe vậy lại không chút phật lòng, đầy tự tin nhìn về phía Trác Phàm, "Các ngươi yên tâm đi, hắn độc lai độc vãng đã quen, có những người này trợ trận hay không, hắn không quan tâm, dù sao mỗi lần đối mặt địch nhân, hắn đều đánh một mình, gánh team còng lưng. . ."
Một người sao, đây chính là đoàn chiến mà, hắn thật chưa từng nghĩ tới việc dựa vào người khác à. . . Chúng nữ lại chăm chú nhìn bóng người phía dưới, quả nhiên thấy Trác Phàm vẫn bình thản như nước, không kinh hoảng chút nào.
Dường như Ôn Đào vừa mới xử lý những người kia, không có quan hệ gì với hắn.
Ôn Đào cũng chú ý tới điểm này, sắc mặt càng thêm ngưng trọng. Bình thường, người là sinh vật quần cư, cho dù là người độc hành, vẫn hoặc nhiều hoặc ít sẽ sinh ra sự ỷ lại với người chung quanh, lúc đồng bạn xảy ra chuyện, tâm sẽ động.
Cho dù những người này vô dụng đối với hắn, nhưng thời gian dài sớm chiều ở chung như vậy, cũng nên có chút gì đó mong chờ!
Còn Trác Phàm cho người ta một loại cảm giác, giống như một thanh trường kiếm cao ngạo cắm trên đỉnh núi, không người có thể tới gần, hắn không cần thân cận bất kỳ ai cả. Hắn dường như căn bản không phải là người của Ma Sách Tông. Đánh ngã Ma Sách Tông, cùng đánh ngã tiểu tử này, là hai chuyện khác nhau!
Ôn Đào sinh ra ý niệm như vậy, sắc mặt lần nữa nghiêm túc, trong tay hắn lóe lên ánh sáng, xuất hiện một thanh Thanh Minh trường kiếm tản ra phong duệ chi khí, là một thanh cửu phẩm linh binh, đạp chân xuống, phóng tới Trác Phàm.
Lúc đối mặt những tiểu nhân vật, hắn còn có thể dạo chơi nhân gian, nhưng khi đối mặt Trác Phàm, hắn dùng cả linh binh, đánh tới mười hai vạn phần tinh thần, toàn lực ứng phó!
Hư Nhu Kiếm cương!
Giống như một viên sao băng xẹt qua giữa trời, Ôn Đào giơ trường kiếm đâm thẳng tới mặt Trác Phàm, cỗ phong duệ chi khí như muốn tê liệt không gian, chớp mắt đã tới gần!
Không Minh Thần Đồng tầng thứ tư, hư không chấn!
Toàn bộ không gian như bạo liệt, trong vòng trăm thước xung quanh Trác Phàm, vật thể bắt đầu chấn động, trong nháy mắt hóa thành hư vô, tiêu tán vô tung!
Ôn Đào giật mình, đạp chân xuống, vội vàng lui ra, thanh trường kiếm của hắn lại không ngừng đi lòng vòng bên trong phạm vi hư không chấn, đang cố gắng tiêu tán mất chấn động chi lực trong không gian kia.
Đồng thời, không gian chi lực tiêu tán vậy mà hóa thành dư âm chấn động cuồn cuộn, phiêu tán ra khắp cả không gian!
"Đây là. . . Kiếm khí kia . . ." Trác Phàm kêu lên
"Không tốt!"
Nhưng đã muộn, sau khi kiếm khí kia biến trấn động thành dư âm, tất cả liền tụ đến trường kiếm kia, Ôn Đào liên tục biến ấn quyết, kiếm khí kia phát ra kình khí càng thêm mãnh liệt, chấn động khiến không gian kia bị rạch rách lỗ hổng.
Mà thanh trường kiếm kia, không trở ngại chút nào đâm mạnh đến Trác Phàm!
Phốc! Máu tươi đỏ thẫm vẩy tung tóe, Trác Phàm bối rối vội vã duỗi ra cánh tay phải, đỡ được trường kiếm kia, nhưng toàn bộ cánh tay phải lại bị trường kiếm kia xuyên thẳng qua.
Trong khi tất cả mọi người chú ý tới Ôn Đào, chú ý tới một kiếm kinh diễm của hắn, rồi chú ý tới cánh tay đã bị đâm thủng của Trác Phàm, Trác Phàm lại lộ ra một nụ cười quỷ dị mà không ai hay biết.
Đâm tốt lắm. . .