A! máu tươi đỏ thẫm nhuộm đỏ dưới chân, sắc mặt Trác Phàm dần dần âm trầm xuống, cánh tay phải đánh đâu thắng đó, giờ khắc này, bởi vì kịch liệt đau nhức mà không ngừng co rút!
Chúng nữ Huyền Thiên Tông kinh hô, trên mặt đều lộ ra vẻ lo lắng, Đan nhi vội vã nhìn Sở Khuynh Thành nói: "Khuynh Thành tỷ, hắn. . . hắn trọng thương. . ."
Sở Khuynh Thành nhíu mày, trong mắt đã có vẻ gấp gáp, lo lắng, lại không nói gì.
Đối với Trác Phàm, nàng tin tưởng vô điều kiện, bất luận khi nào chỗ nào, đối mặt người nào, nàng đều tin tưởng nam nhân này nhất định có thủ thắng chi đạo.
Cho dù là bây giờ, nội tâm nàng vẫn tin tưởng vững chắc vẫn không gì lay động được. Nhưng đồn thời, thấy Trác Phàm thương nặng, nàng vẫn rất đau xót.
Đây chính là tâm tính bây giờ của Sở Khuynh Thành, hoàn toàn coi mình là nữ nhân của Trác Phàm. Một nữ nhân, nếu không tin nam nhân của mình, còn có thể gọi là nữ nhân của hắn sao, đồng thời nàng chú ý hắn, dù là tổn thương chút xíu, đều sẽ khiến cho nàng lo lắng vạn phần.
Đây nhìn như tâm tính là mâu thuẫn, đã ngươi tin tưởng hắn sẽ thắng, cần gì phải lo lắng; nếu ngươi thật sự lo lắng, chỉ có thể chứng minh ngươi không có lòng tin đối với hắn. Nhưng nữ nhân chính là động vật cảm tính như thế, mâu thuẫn trùng điệp, nhất là khi yêu quá tha thiết, càng thêm như thế!
Tin, đồng thời cũng thương tiếc. . .
Thấy Sở Khuynh Thành thật lâu không nói lời nào, nhưng sầu lo cùng tin tưởng vững chắc trong mắt lại đồng thời tồn tại, hai loại cảm xúc không giảm chút nào, Thủy Nhược Hoa mới hiểu ra đôi điều, quay đầu nhìn về phía Trác Phàm. Tâm tình iống như bất đắc dĩ, giống như đắng chát, lại như hâm mộ. . .
"Sao có thể? Lão tử đều không thể làm bị thương tiểu tử kia, chỉ là một tên Ôn Đào, sao có thể nhanh như vậy đã làm trọng thương tên quái vật kia?" Viêm Ma khó tin rống to lên.
Vũ Thanh Thu cười nhạt nói: "Viêm Ma, ngươi có phải đã quá đề cao mình hay không? Ta thấy Ôn tuy tu vi Đào kém ngươi một cấp, nhưng thực lực không yếu, lại đánh lén, Trác Phàm mất tập trung, chịu thương là dễ hiểu. Có lẽ hắn thấy đối phương là trung tam tông, nên khinh địch a, đây cũng là một khả năng!"
Viêm Ma hơi run run, vẫn khó mà tin được, tuyệt thế cao thủ có thể hành hạ hắn đến không có sức chống đỡ, có thể bị dễ dàng đánh lén như thế? Đặc biệt là hắn còn nhớ rõ những lời Trác Phàm đã từng nói cho hắn nghe, những lời giáo huấn kia tuy làm cho người ta chán ghét, nhưng chữ nào chữ nấy đều quý như châu ngọc, biểu hiện ra người này là người cẩn thận chặt chẽ, tuyệt sẽ không dễ dàng buông lỏng cảnh giác, lại còn là khi khiêu chiến Kiếm Thần Tông, tông môn mạnh nhất trung tam tông, lơ là bất cẩn, phạm loại sai lầm cấp thấp này được?
Viêm Ma vô luận như thế nào đều không nghĩ ra, Diệp Lân chợt nhíu mày nói: "Ta cảm thấy. . . Hắn cố ý!"
Vũ Thanh Thu hơi ngạc nhiên, rồi buông lời trêu đùa: "Sư đệ, cớ gì nói ra lời ấy?"
Viêm Ma cũng nín thở muốn nghe ngọn nguồn!
"Không có gì, chỉ là cảm giác mà thôi!" Diệp Lân lắc đầu, "Ta không tin thiên mệnh địch nhân của ta sẽ phạm phải sai lầm lông gà vỏ tỏi như này, giải thích duy nhất, chỉ có thể là hắn cố ý!"
Vũ Thanh Thu trợn mắt, sau đó lắc đầu, dở khóc dở cười nói: "Sư đệ, ngươi quá tùy hứng rồi. Thường nói người có lúc thất thủ, ngựa có lúc mất cương, chẳng lẽ bởi vì hắn là người mà ngươi nhìn trúng, cho nên chỉ có thể bại trong tay ngươi, người khác không thể thương tổn hắn lấy một phân một hào sao? Cái này. . . Ngươi thật không nói lý mà. Ha ha ha. . ."
Viêm Ma cũng lắc đầu, cười khổ không thôi. Còn tưởng rằng tiểu tử này nhìn ra manh mối gì, nguyên lai là cái lý do hỗn trướng như thế a!
Diệp Lân không lên tiếng nữa, chỉ chăm chú nhìn Trác Phàm, trong mắt lấp lánh tinh quang, phảng phất như muốn thấy rõ xem trong này còn có gì kỳ quặc. . .
Đối diện chiến trường, có một người dĩ nhiên đã nhìn ra, "Ha ha ha. . . Tên tiểu quỷ này, lấy chiêu này tự tạo thương thế, đúng là cái cớ tốt!"
"Lúc đối chiến Ma Hồn Tông, hắn để đệ tử tông môn của mình kéo dài thời gian, mà không để Hàn Vân Phong thừa cơ làm bị thương mình, đơn giản là tiểu tử kia không đủ thực lực, nếu làm bị thương hắn, chắc chắn sẽ khiến mọi người hoài nghi. Ôn Đào thì không như vậy, thực lực rất khá, hắn bị thương trong tay Ôn Đào, sẽ biến thành chuyện đương nhiên! Tiểu tử này, hiểu ẩn nhẫn, biết rõ lựa chọn, thật khó được. Nếu là người bình thường, chắc sẽ làm thành giấu đầu lòi đuôi mất, ha ha ha. . ."
"Kẻ này, thực lực tâm cơ đều là thượng thừa, thực sự đáng quý. Nếu không phải lão phu lần này đến đây chỉ vì kiếm, không muốn đánh cỏ động rắn, ta còn thật muốn mang tiểu tử này đi a. Ai, đáng tiếc. . ."
Đan Thanh Sinh lắc đầu, quay người lại, biến mất trong bóng đêm vô tận. . .
Ôn Đào đâm kiếm vào cánh tay Trác Phàm, thanh trường kiếm lại bay trở về trong tay hắn. Thấy dòng máu đỏ diễm lệ trên trường kiếm, còn có cánh tay đỏ bừng của Trác Phàm, trong mắt Ôn Đào hiện lên vẻ mê mang, hắn khó mà tin được, dễ dàng như vậy đã trọng thương được đối thủ. Nhưng rất nhanh, hắn lại ôm quyền, cung kính lễ độ cười rộ lên: "Ha ha ha. . . Trác huynh, xin lỗi, vừa rồi ra tay có hơi nặng, mong được tha thứ!"
"Không ngại, dù sao lát nữa ta sẽ không thủ hạ lưu tình!" Nói rồi, Trác Phàm hất cánh tay phải lên, huyết mang rơi đầy đất, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, dường như giận tới cực điểm. Nhưng ai có thể biết, lòng hắn thực là vui vẻ đến nở hoa.
Bây giờ, lão tử không cần phải sợ đầu sợ đuôi nữa, có thể đại triển quyền cước, làm một vố lớn, ha ha ha. . .
Ôn Đào cười khổ nói: "Trác huynh, ta thật không có ý ra tay nặng, thật sự là lo lắng Trác huynh thực lực cường hãn, chỉ là vạn không nghĩ tới. . ."
"Ý ngươi là, lão tử nghe danh không bằng gặp mặt? Thực lực không mạnh như tưởng tượng, để ngươi dễ đắc thủ, đúng không?" Trác Phàm giả bộ tức giận, giọng căm hận nói: "Như vậy tiếp đó, ta sẽ để Ôn huynh mở mang kiến thức, sẽ không phụ lòng Ôn huynh một phen thịnh tình, hừ!"
Ôn Đào bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ đành trịnh trọng ôm quyền nói: "Vậy được rồi, Trác huynh đã muốn xuất toàn lực, Ôn mỗ cũng mừng phát khóc, xin chỉ giáo!"
Nói rồi, Ôn Đào quét ngang trường kiếm trong tay, ba động không gian vô hình dập dờn trên thân kiếm. Chỉ là khác biệt chấn động không gian cương mãnh chi lực bình thường, thanh trường kiếm này chấn động âm nhu kéo dài, như sợi tơ phất phơ trên không trung, nước chảy bèo trôi, vô hình vô ảnh!
"Sóng biếc Đào Tiền Hải sóng rượt, cuồng phong khó áp thụ liễu rủ!" Ôn Đào ngâm cmn thơ, rồi thản nhiên nói "Trác huynh, thanh kiếm này của tại hạ tên là Phù Động, chính là thanh kiếm âm nhu không màng danh lợi, nước chảy bèo trôi. Không phải cương mãnh sắc bén chi kiếm, mà chính là nhã nhặn dật trí chi kiếm. Tĩnh Trung Hữu Động, nhàn trong yên tĩnh có sát cơ. Trác huynh, phải cẩn thận!"
Trác Phàm run lên, tỉ mỉ suy nghĩ, cuối cùng gật đầu. Lúc trước trong lĩnh vực hư không chấn, tất cả mọi thứ sự vật đều bị chấn thành phấn vụn, duy chỉ có kiếm khí này, thế mà không tan, còn có thể tùy ý xuyên thẳng qua chấn động, đây chính là lý lẽ lấy nhu thắng cương, nước chảy bèo trôi.
Có điều, kiếm này nhìn như nhu, thật là cương, những kiếm khí âm nhu hợp nhất, mới hóa thành một đạo kiếm lực cương mãnh, trong nháy mắt bổ ra lĩnh vực hư không chấn của hắn.
Lại nghĩ tới tên kiếm, Trác Phàm mới hiểu thông suốt hết thảy.
Trộm đến nổi lên nửa ngày nhàn(đoạn này bé chịu =)), không phải là yếu đuối, lười biếng dùng mánh lới, mà là tụ lực. Nhu tụ lực, hắn cường tùy hắn cường, gió mát lướt nhẹ qua núi, bất động như núi, ta động theo lòng; nhưng tầm nửa ngày sau, tụ lực đã thành, sẽ rất Long Tinh Hổ Mãnh, cương mãnh dị thường!
Đây là chỗ đáng sợ của Nhu Tình Kiếm. Nhu thì để ngươi rơi vào đầm lầy, không thể tự kềm chế, vừa thì trong nháy mắt đánh tan đối phương, thoáng chốc kết thúc, lúc trước chính là như thế!
Nghĩ thông suốt đây hết thảy, Trác Phàm đã có ứng đối chi đạo. Nhu chính là nhận lực chi pháp, cậy mạnh không thể khắc nhu, cho nên có nhu thắng cương chi đạo. Như vậy thì hủy diệt chi lực, trong nháy mắt đánh tan hắn, để hắn không kịp nhận lực rồi phản lại, trong nháy mắt tán loạn!
Nghĩ như vậy, Trác Phàm nở nụ cười quỷ dị, từng đạo sấm sét tử sắc hiện lên trên cánh tay phải. Một nắm đấm thép, đổi thành long trảo, như muốn cào nát chân trời!
Ôn Đào giật mình, nhắm mắt nghiến răng. Lão tử có phải nói quá nhiều, gáy quá nhiều, để tiểu tử này tìm được cách phá giải kiếm ý này của ta. . . Ôn Đào thật muốn vả vào mặt mình hai cái. . .