Nhìn tử sắc lôi quang rất là chướng mắt, Ôn Đào cười khan một tiếng, lúng túng nói: "Ây. . . Trác huynh thật sự là sáng mắt sáng lòng, thoáng cái đã hoàn toàn thông hiểu Nhu Tình Kiếm ý của ta, bội phục bội phục a, ha ha ha. . ."
Trác Phàm mím môi cười : "Là Ôn huynh giải thích kỹ càng. Loại hành động khoe khoang đồ tốt trước trận chiến kiểu này, bình thường ta vạn phần khinh bỉ, không ngu ngốc sao? Nhưng hôm nay được diện kiến tác phong của Ôn huynh, ta lại có một tầng cảm ngộ mới. Ôn huynh làm như thế, không phải đần độn, mà chính là cách làm của quân tử, quân tử phải công bình nha, ha ha ha. . ."
Lời vừa nói ra, mọi người quan chiến đều cười lên ha hả, Ôn Đào chỉ biết xấu hổ lắc đầu.
"Ai, đần độn cũng được, quân tử cũng được, dù sao, cho dù ta không nói, sự thông tuệ của Trác huynh, ba, năm lần giao thủ cũng sẽ phát hiện thôi, không bằng sớm nói rõ, được cái tiếng quân tử :v. Nhưng biết rõ kiếm này ý không khó, có thể nghĩ ra cách phá giải hay không, mới là quan trọng!"
Ôn Đào chợt vung trường kiếm về phía trước, vài đạo kiếm khí lao thẳng tới Trác Phàm, đồng thời quát to: "Trác huynh, tiếp chiêu đi, Nhu Tình Kiếm, thiên ti vạn lũ, tình ý thiên trường!"
Vài đạo kiếm khí nhào tới trước mặt, Trác Phàm cũng đã chuẩn bị tử lôi kĩ càng. Nhưng khi những kiếm khí tới trước người, chúng lại chợt mềm nhũn xuống, từng tia từng tia biến thành như những đường dây dài nhẹ nhàng, trôi nổi giữa không trung, hình thành một vòng bốn phía Trác Phàm, vây quanh hắn.
Ngay sau đó, Ôn Đào huy động trường kiếm, từng đạo kiếm khí sắc bén thoát kiếm mà ra, bắn tới Trác Phàm, nhiều tới mấy ngàn đạo kiếm khí. Giống như lúc trước, những kiếm khí chưa đến gần Trác Phàm, đã biến thành nhẹ nhàng mềm dẻo, như sợi tơ phiêu đãng bên người. Nhìn từ xa, dường như Trác Phàm đã rơi vào trong vũng bùn do từng mảnh kiếm khí liên kết thành.
Bọn người Dương Sát thấy vậy, sắc mặt trở nên ngưng trọng, vỗ trán, thầm mắng. Trác Phàm quá mức tự phụ, vẫn còn coi nhẹ thi đấu trung tam tông, lại căn bản không biết sự lợi hại của chiêu thiên ti vạn lũ này của Ôn Đào.
Đây thật là rơi vào Thiên Ti, không cách nào thoát khỏi kiếm ý a!
Lúc trước Thiên Hành Tông, Ma Hồn Tông, đều bị hắn một chiêu chế ngự. Tuy Trác Phàm mạnh hơn bọn họ rất rất nhiều, nhưng Ôn Đào cũng vậy, đến cùng có phá giải hay không, bọn họ không dám chắc.
Trác Phàm lại không chút hốt hoảng, tay phải long trảo chợt vung lên, vang lên tiếng đùng đùng không dứt, từng đạo tử lôi điên cuồng tuôn ra, đánh tan ra tất cả kiếm khí.
"Tử lôi nắm giữ Thần uy hủy thiên diệt địa, mặc dù bây giờ năng lượng không đủ, nhưng thuộc tính vẫn rất lợi hại, đặc biệt khi đối phó với kiếm khí nhẹ nhàng của Ôn Đào, kiếm khí này gặp phải tử lôi xem như gặp phải khắc tinh!" Diệp Lân giải thích, rất nhanh lại nghiêm túc lên: "Có điều, điểm này, Ôn Đào hẳn là rõ ràng, chỉ là, biết rõ không thể làm mà làm, chắc hẳn nhất định có hậu chiêu!"
Quả nhiên, chính như hắn phân tích, sau khi những kiếm khí bị hủy, Ôn Đào không vẻ sầu lo, dường như sớm đã ngờ tới. Ôn Đào tâm niệm nhất động, những kiếm khí bị đánh tan liền hóa thành từng mảnh vụn rời rạc, lần nữa trở lại thanh trường kiếm trong tay Ôn Đào.
Chỉ một thoáng, Trác Phàm kinh dị cảm thấy, khí thế nổi lên từ thanh kiếm lại bị đột nhiên phóng đại lên. Trác Phàm chấn động, cuối cùng đã hiểu chân lý của Nhu Tình Kiếm, nguyên lai hóa thành ngón tay mềm để quấn lấy ngươi!
Nếu là đối với bình thường người, những kiếm khí âm nhu chính là từng lớp rào chắn, cản đối thủ lại, khiến đối thủ khó mà bước ra mảy may, nhưng một khi có người đánh nát những kiếm khí này, thì kiếm khí sẽ quay trở về thân kiếm, hóa nhu vi cương, những năng lượng dùng để đánh tan kiếm khí kia sẽ dung nhập với kiếm khí, quay về bổ sung cho thân kiếm.
Cứ như vậy, đánh càng lâu, kẻ địch sẽ càng bất lợi!
Khó trách tiểu tử này nói, cho dù hiểu rõ kiếm ý của hắn, lại chưa chắc có thể phá giải được, thì ra là thế, bởi một khi hắn sử xuất thiên ti vạn lũ, hắn đã chiếm ưu thế, trừ phi lấy cứng đối cứng, nếu không thật khó có bất kỳ mưu lợi chi đạo nào!
Trác Phàm cười lạnh, "Ha ha ha. . . có chút thú vị, đã như vậy, ta sẽ tốc chiến tốc thắng!"
Trong mắt hắn đột nhiên lóe lên ánh sáng, chân đạp mạnh, bay thẳng về phía Ôn Đào. Cùng lúc đó, Ôn Đào tâm niệm nhất động, những kiếm khí âm nhu kia liền bổ sung những chỗ bị Trác Phàm đánh tan, sau đó hoàn toàn nhốt hắn lại.
Trác Phàm đã xem thấu trò xiếc này lại có thể để hắn kéo dài thêm, làm mình rơi vào trường giang nhu tình, không thể tự kềm chế? Tử lôi trong tay hắn liền nổ vang, Trác Phàm vung một trảo về phía trước!
Rống! một tiếng long ngâm chợt vang, tử lôi theo Trảo Lực hung mãnh bay ra, ào ào bẻ vụn kiếm khí âm nhu, đánh ra một con đường trống, Trác Phàm thông suốt trệ tiến lên.
Những kiếm khí vỡ vụn lại lần nữa trở về thân kiếm, nhưng những kiếm khí còn lại thì không kịp ngăn chặn Trác Phàm. Ôn Đào biến thủ quyết, những kiếm khí hóa nhu vi cương, thành những lưỡi kiếm sắc bén, từ bốn phương tám hướng cắt tới Trác Phàm.
Trác Phàm hất lên cánh tay phải, tử lôi cường đại lập tức đánh nát kiếm khí. Ôn Đào lại điều khiển những tứ tán kiếm khí trở lại trên thân kiếm, trên thân kiếm, phong mang đại phóng, phát tán ra uy thế càng thêm cường đại.
Chính là thời khắc này, Trác Phàm rốt cục vọt tới trước người Ôn Đào, một trảo vả xuống!
Ma Sát Tam Tuyệt thức thứ hai, Quỷ Long trảo!
Ánh mắt Ôn Đào ngưng tụ, cũng đâm ra một kiếm.
Hóa nhu vi cương, Phá Thiên Kiếm!
Thiên lôi dẫn ra địa hỏa, thanh nổi như hoàn toàn nhẹ nhàng, lại như hoàn toàn cương mãnh, liên tục thay đổi tại giờ khắc này, mang uy áp thiên địa hung ác đâm tới Trác Phàm. Mà nhất trảo của Trác Phàm thì giống như Long Quy Đại Hải, Mãnh Long Quá Giang, hung hãn dị thường. Giống như một trảo này giáng xuống, thế tất phải phá ra một vết rách trong thiên địa.
Tiếng kim loại giao kích thanh thúy vang lên, một kiếm một trảo đã chạm tới nhau, rồi ngay trong sát na này, cả hai bên lại cấp tốc tách ra.
Trác Phàm đột ngột bị ngăn cản, thân thể run run, đứng thẳng tại chỗ. Còn Ôn Đào thì là bất chợt cảm giác phía trước có một cỗ đại lực truyền đến, bị đẩy mạnh ra xa mấy chục thước, mới miễn cưỡng dừng thân, khó tin nhìn Trác Phàm.
Chuyện gì vậy, lúc trước hắn tùy ý một kiếm, đã có thể đối phương trọng thương, bây giờ toàn lực ứng phó, sử xuất kết hợp cương nhu chi pháp, thế mà bị đối phương đánh trở về? Chẳng lẽ lần kia thật sự là Trác Phàm khinh địch mới bị thương sao? Bây giờ hắn đã nghiêm túc, mình sẽ không thể thương tổn được hắn?
Tiểu tử này. . . Thực lực quả nhiên mạnh đến đáng sợ!
Ừng ực một tiếng, Ôn Đào nuốt ngụm nước bọt, vẻ mặt đã không thể vui cười nổi, ngược lại lộ ra vẻ ngưng trọng trước đó chưa từng có. Chưa giao thủ với Trác Phàm, chỉ từ một bên quan chiến, là tuyệt đối không thể nào cảm nhận được chỗ đáng sợ của Trác Phàm.
Thân thể hắn tu luyện quá biến thái, cửu phẩm linh binh đều đâm không thủng, đây mà vẫn còn là người ư!
Hắn kinh ngạc, Trác Phàm càng kinh ngạc hơn. Cánh tay phải của hắn là Kỳ Lân Cước, thiên sinh thần lực, không gì địch nổi. Luận lực lượng, từ trước đến nay là đánh đâu thắng đó, thuận buồm xuôi gió. Nhưng vạn vạn không ngờ, thế mà hắn bị người ta cản lại, lòng hắn phiền muộn một trận. Thầm than Ôn Đào quả nhiên có tài năng, Nhu Tình Kiếm chẳng những kỳ dị, mà lại cương nhu đều cùng mạnh, không tỳ vết chút nào, xác thực khó được.
Hắn cũng đã nhìn ra, Nhu Tình kiếm chuyển hóa cương nhu, không hẳn là mấy ngàn đạo kiếm khí âm nhu tụ lực nhận lực, cũng không hẳn là một kiếm chí cường. Cho nên, hắn chỉ cần cấp tốc công kích, không cho Ôn Đào chuyển đổi, vậy Nhu Tình Kiếm ý của hắn tự sẽ tan rã!
Trác Phàm chợt xông đến trước mặt Ôn Đào, cào ra một trảo. Ôn Đào vội vàng nhấc kiếm cản, đùng một tiếng, bị Trác Phàm đánh bay ra xa. Kình lực cường đại xuyên thấu vào cả tim phổi, hắn không nhịn nổi mà phun ra một ngụm máu tươi.
Qua một kích này, Trác Phàm không thừa thắng xông lên, mà đừng lại cười nhạt nói: "Ha ha ha. . . Quả nhiên không thể tụ lực, luận đọ sức thân thể, ngươi không phải đối thủ của ta! Ôn huynh, ngươi còn chiêu gì khác, cứ việc sử xuất. Nếu không thì nhận thua đi, ta thấy ngươi ôn tồn lễ độ, sẽ không làm khó ngươi!"
Nhìn Trác Phàm thật lâu, cuối cùng Ôn Đào lắc đầu, bật cười nói: "Ai, quả nhiên, bằng sức một mình ta, vẫn không phải đối thủ của ngươi. Chỉ là, ngay từ đầu, ta vẫn muốn thử một phen mà thôi. Biết rõ không thể làm mà làm, đây là điều ta muốn nói cho người khác nghe, mình không thể lùi bước, còn bây giờ, ha ha ha. . . Tốt, Trác huynh, chánh thức đoàn chiến, bây giờ mới bắt đầu thôi. . ."
Trong mắt Ôn Đào lóe lên tinh quang, hắn thở sâu, xoa vết máu nơi miệng, rồi lần nữa đứng dậy, mà chín người đệ tử Kiếm Thần Tông còn lại cũng động. . .