Xem trên khán đài, Vũ Thanh Thu bật cười, "Rốt cục động thủ, Song Long hội lần này, Kiếm Thần Tông dường như còn chưa xuất thủ toàn viên qua. Không ngờ lần này lại vì đối phó một người, mười người toàn bộ xuất thủ, ha ha ha. . ."
Đầy hứng thú nói: "Chỉnh thể thực lực Kiếm Thần Tông, ta rất muốn kiến thức một phen đây!"
Viêm Ma khẽ gật đầu: "Kiếm Thần Tông từ trung tam tông thi đấu đến nay, dường như vẫn luôn che giấu thứ gì đó, chắc hẳn là vì khiêu chiến thượng tam tông, chỉ là không ngờ lần này bất chợt gặp phải cọng rơm cứng, bất đắc dĩ phải sử dụng!"
Tiếng bước chân nặng nề mà vững vàng vang lên, chín đệ tử Kiếm Thần Tông chậm rãi đi sau lưng Ôn Đào, giống như hậu thuẫn kiên cường của hắn, hai mắt nhìn chăm chú về phía Trác Phàm, trong mắt tràn ngập chiến ý.
Tuy bọn họ đã chứng kiến được sự lợi hại của Trác Phàm, thấy Ôn Đào dốc hết toàn lực mà vẫn thua trận, nhưng trong mắt bọn họ lại không có ý khiếp đảm nào, mà ngược lại rất kiên định bình tĩnh.
Trác Phàm thấy vậy, âm thầm gật đầu, tán thưởng không thôi!
Đại danh Nhu Tình Kiếm của Ôn Đào thì ai cũng biết, nhưng không hiểu sao, Trác Phàm cảm thấy, một nửa danh hào đó lại thuộc về chín đệ tử còn lại. Dường như chỉ có bọn họ xuất thủ, Nhu Tình Kiếm mới có thể hiện ra uy lực chân chính!
Tạ Thiên Thương tiến lên trước một bước, trịnh trọng nói: "Trác Phàm, ta biết ngươi là tu giả luyện thể, thân thể biến thái, người bình thường căn bản không phải đối thủ của ngươi. Bây giờ, chúng ta có thể nói trước cho ngươi biết, chúng ta sẽ tấn công yếu điểm của ngươi, ngươi phải cẩn thận!"
Trác Phàm gật đầu nói: "Được, có chiêu số gì, cứ xuất ra đi, ta nhất định tiếp!"
Ôn Đào bất đắc dĩ lắc đầu, "Uy uy uy, tên này cường địch số một của chúng ta, dù các ngươi là bạn cũ, cũng không thể làm thế chứ!"
Sau đó cười nói với Tạ Thiên Thương: "Sư đệ của ta ơi, vừa nãy ngươi có thấy không, vi huynh mới lỡ miệng chút, sớm để lộ ra bí mật, mới bị bại thảm như vậy, ngươi còn đi dẫm vào vết xe đổ của vi huynh sao!"
Ôn Đào vừa dứt lời, Trác Phàm liền châm chọc nói: "Ây. . . Ngươi nói cứ như nếu ngươi không dông dài một đống lớn, ngươi sẽ không bại vậy! Thua thì thua, còn không thừa nhận, tận lực kiếm cớ, ngươi là quân tử kiểu đó sao!"
Ôn Đào tức xạm mặt xuống, oán hận nói: "Trác huynh, ngươi thắng thì thắng, còn giễu cợt ta như thế làm gì."
"Vốn chính là vậy, là ngươi không thừa nhận thôi!" Trác Phàm mỉm cười thản nhiên nói.
Ôn Đào cứng họng, khóe miệng run run, lại nhẹ hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, không để ý tới hắn.
Tạ Thiên Thương khẽ cười nói: "Sư huynh, Trác Phàm, chúng ta đang đoàn chiến, không phải tỷ thí cá nhân, thắng thua vừa rồi không tính là gì. Tiếp đây, mới thật sự là quyết đấu thắng bại!"
Ôn Đào nghe vậy liền sáng mắt lên, vỗ tay nói: "Nói hay lắm, vinh nhục cá nhân có là gì, chúng ta muốn đoàn chiến thắng lợi! Trác huynh, chuẩn bị tiếp chiêu đi! Lần này ngươi muốn thắng, sẽ không dễ dàng đâu!"
"Luôn phụng bồi!" Trác Phàm cười đáp, trong mắt lại có vẻ cẩn thận dị thường.
Sau một khắc, mười người Kiếm Thần Tông ào ào kết ấn, từng tiếng chấn động bạo hưởng không gian phát ra, mười thanh trường kiếm tản ra các loại ánh sáng, từ trong thân thể mười người, đằng lên không phi lên, thẳng đến Cửu Tiêu!
Đó là. . .
Trác Phàm, cùng tất cả người quan chiến đều đồng thanh hét to: "Đó là thần hồn, thần hồn của bọn họ. . ."
"Mười người cùng phóng xuất ra thần hồn, bọn họ muốn làm gì?" Viêm Ma giật mình nói.
Quay đầu nhìn sang Vũ Thanh Thu, thấy Vũ Thanh Thu cũng nhíu mày, mê mang lắc đầu: "Thần hồn là căn bản của nguyên thần, trừ phi liều mạng, ngày bình thường ai sẽ tùy tiện phóng xuất nó? Bọn họ còn đang phải đối chiến với cao thủ như Trác Phàm, thần hồn càng dễ bị thương nặng, thế mà bọn họ đều phóng xuất, không là muốn sống nữa sao?"
"Bởi vì chỉ có vậy, bọn họ mới có thể sử xuất toàn lực, bọn họ đúng là muốn liều mạng a!" Diệp Lân thở dài một tiếng, "Bọn họ hà tất phải như vậy, Trác Phàm là đối thủ của ta, bọn họ vội vã liều mạng như vậy làm gì?"
Vũ Thanh Thu bật cười lắc lắc đầu, thở ra một hơi thật dài, sắc mặt nghiêm túc lên, ánh mắt nhìn mười người Kiếm Thần Tông, tràn đầy sự kính trọng, "Biết rõ không thể làm mà làm, bọn họ vì đánh bại cường địch, thật sự là không có chút do dự. Đây là tôn nghiêm của võ giả, đại đạo cả đời. Mười người này, thật khiến cho người ta kính nể!"
Viêm Ma, Diệp Lân nghe thế đều gật đầu, biểu thị tán đồng.
Mà lúc này đây, đến cả Song Long Chí Tôn cũng không khỏi động dung.
Đang chuyện trò vui vẻ, tự nhiên lại thay đổi toàn bộ, gần như đánh cược cả sinh mệnh, đây là ngốc, hay là chấp nhất. . .
Tạ Thiên Thương đột nhiên hô to: "Trác Phàm, lát nữa chúng ra ra chiêu này, nếu ngươi không ngăn được, nhất định phải né tránh, chúng ta sẽ không truy kích, coi như ngươi nhận thua, đừng có bướng bỉnh mà nguy hiểm tới tính mạng!"
Trác Phàm nghe vậy thì sửng sốt, tuy hắn biết chiêu này của bọn họ khẳng định kinh động thiên địa, chấn nhiếp quỷ thần, nhưng đến cùng là người nào liều mạng a, mà các ngươi phóng xuất cả thần hồn, còn tự tin như vậy, không sợ ta hủy thần hồn của các ngươi sao?
Thấy hắn có vẻ không tin, Ôn Đào bèn nói: "Trác huynh, Tạ sư đệ không nói đùa, ngươi nhất định phải tự giải quyết cho tốt. Lần này chúng ta đúng là sẽ tấn công điểm yếu của ngươi!" Nói xong, Ôn Đào vội vàng kết ấn quyết, hét lớn: "Dung Hồn kiếm cương, ngưng!"
Mười thanh kiếm hồn bắt đầu gom lại một chỗ, nơi giữa nhất chậm rãi tản ra Âm Nhu chi Lực kỳ dị, như từng sợi tơ, quấn lên chín thanh kiếm hồn còn lại. Ôn Đào lần nữa hét lớn, bạch quang chói mắt đột nhiên khuếch tán toàn bộ thương khung, khiến cho mặt trời trên cao đều trở nên ảm đạm đi rất nhiều. Chờ bạch quang tán đi, mọi người thấy rõ khung cảnh, đều kinh hãi không thốt lên lời!
Chỉ thấy chín thanh kiếm hồn trên trời đã không còn, chỉ còn lại một thanh mà thôi, mà một thanh kiếm hồn kia lại tản ra khí thế cực kỳ nguy hiểm, nó chỉ hơi động đậy thôi, không gian bốn phía đẫ không ngừng run run.
"Cái đó là. . . Dung Hồn chi pháp?" Bạch Mi Chí Tôn sợ hãi kêu lên: "Thế gian có Dung Hồn chi thuật, có thể tương tự dung hợp thần hồn làm một thể, phát huy ra lực lượng càng mạnh. Nhưng Dung Hồn chi pháp này rất hà khắc, có thể dung hợp thần hồn ba người làm một thể đã rất khó. Vậy mà mười tên đệ tử Kiếm Thần Tông lại có thể dung hợp làm một, đây thật là kỳ tích a!"
Hắc Nhiêm Chí Tôn gật đầu nói: "Kiếm Thần tông, trong tông môn có chữ "Kiếm", mọi thứ đều liên quan kiếm, tất cả môn hạ đệ tử đều ngưng tụ kiếm hồn, tu tập Dung Hồn chi pháp sẽ dễ dàng hơn đệ tử tông môn bình thường nhiều, nhưng một hơi ngưng tụ mười thần hồn, thật là quá kinh khủng. Ta thấy nơi mấu chốt, là Nhu Tình Kiếm, là Ôn Đào!"
"Cương nhu hoà hợp, cương thì Kiếm Phá Thương Khung, nhu thì bao dung vạn vật. Bởi vì lấy hắn làm trung gian, cho nên mới có thể hoàn thành một dung hợp chi thuật đáng quý. . ." Bạch Mi Chí Tôn nói, trong tay lại xuất hiện danh sách kia. . .
Bọn người Vũ Thanh Thu, Viêm Ma cũng hoảng sợ không thôi, thập hồn của mười Hóa hư cảnh dung một, lực lượng thần hồn chắc chắn sẽ rất đáng sợ, mà thực lực Trác Phàm biểu hiện ra, phần lớn là từ thân thể. Còn lực lượng thần hồn mạnh cỡ nào, chưa ai từng thấy!
Khó trách thoạt đầu Ôn Đào và Tạ Thiên Thương đều thuyết phục Trác Phàm ngàn vạn phải né tránh nếu không đỡ được, thần hồn trùng kích cường đại như thế, Trác nếu thần hồn Phàm yếu kém, nếu không đỡ được, cũng không tránh được, chỉ sợ kết cục sẽ là thần hồn vẫn diệt. Còn nếu thần hồn hắn khá mạnh, có khả năng cao thần hồn sẽ trọng thương.
"Tiểu tử này gặp phải nan đề rồi đây. . ." Vũ Thanh Thu thở dài.
Diệp Lân cũng bình sinh lần đầu lộ ra vẻ mặt ngưng trọng. Chỉ có Viêm Ma, ánh mắt hắn đầy sự chờ mong. Vì hắn gặp qua một nửa thần hồn của Trác Phàm, nó tuyệt đối không yếu, còn đến trình độ nào, hắn không có tư cách lĩnh giáo.
Mà bây giờ, thần hồn khủng bố của tiểu này tử rốt cục phải hiện thân!
Đan nhi như con kiến trên lò lửa, kéo áo Sở Khuynh Thành hỏi: "Khuynh Thành tỷ, làm sao bây giờ, nên làm gì đây, thần hồn mạnh như vậy, bằng lực lượng một người, ai có thể cản nổi chứ?"
Tuyên Thiếu Vũ cười lạnh: "Tên đại ma đầu, chết như vậy mới tốt, hừ!"
Nghe được lời này, chúng nữ mặc kệ, bởi vì từ lâu các nàng đã không thèm quan tâm thằng dbrr đó nữa, đều lo lắng nhìn về phía Sở Khuynh Thành, bởi vì mọi người biết, nàng là người hiểu Trác Phàm nhất. Trác Phàm có thể thoát khỏi hiểm cảnh hay không, có lẽ nàng phải hiểu rõ nhất.
Nhưng bây giờ nàng cũng có hơi kinh hoảng, bởi vì bây giờ Trác Phàm mạnh đến mức nào, trong tay có những thủ đoạn nào, nàng hoàn toàn không biết.
Chỉ đến khi nàng nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Trác Phàm, nàng mới vui vẻ cười nói: "Quá tốt, hắn không có việc gì. . ."