Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1157 - Chương 1160: Minh Ngộ

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1160: Minh ngộ

Cái gì?

Không khỏi sững sờ, Trác Phàm vội vàng khoát khoát tay, cự tuyệt nói:

“Không thể, tuyệt đối không thể! Giới chỉ của ta chỉ có thể chứa tử vật, tuyệt đối không chứa được vật sống. Coi như ngươi cho ta một giới chỉ chứa được vật sống, người ta cũng sẽ nhìn ra đầu mối, hoài nghi vì sao ta lại đổi trữ vật giới chỉ khác? Sớm muộn sẽ xảy ra chuyện...”

Trác Phàm lắc đầu như trống bỏi, kiên quyết phủi sạch quan hệ với việc này!

Hảo gia hỏa, lúc trước họa cho lão già này một trương bản đồ địa hình còn không có gì, dù sao đó cũng là tử vật, coi như bị người Song Long Viện bắt được, cũng không tra được ra hắn, trừ phi đem Đan Thanh Sinh bắt được, từ trong miệng hắn khai ra.

Thế nhưng là, đường đường Tây Châu đệ nhất nhân lại dễ dàng bị bắt lại như vậy à, vậy hắn liền có thể đi ăn cứt đi!

Cho nên, lúc đó Trác Phàm thống khoái giúp hắn, chỉ vì muốn lập tức đem hắn đuổi đi, tránh để bại lộ chuyện chính mình đang nắm giữ linh binh!

Thế nhưng, lần này không giống vậy, trước mắt bao người, đem một tên nghi phạm có âm mưu gây hại đến lợi ích của Song Long Viện vào, một khi bị bắt được, đây chính là người và tang vật cùng bắt được a, chịu không nổi a!

Mạo hiểm trong này, cũng không thể lấy đạo lý mà tính toán.

Bởi vậy, nếu Trác Phàm có thể phủi sạch quan hệ, hắn liền phủi sạch quan hệ. Có thể đem lão nhân này đạp đi bao xa, liền đem lão nhân này đạp xa bấy nhiêu, tốt nhất là vĩnh viễn không có liên quan mới tốt.

“Hừ hừ hừ... Tiểu tử, thân là người lĩnh đội một tông, cho dù đó là một cái hạ tam tông, trữ vật giới chỉ trong tay có thể cấp thấp như vậy? Ngươi cho rằng lão phu là oa oa ba tuổi, sẽ tin lời nói dối của ngươi sao?” Bất giác cười lạnh, Đan Thanh Sinh dường như chỉ liếc một chút liền xem thấu ý nghĩ của hắn, xùy cười lên tiếng: “Ngươi muốn thoát ra để tự vệ? Hiện tại đã muộn!”

Khóe miệng bất giác trễ xuống, Trác Phàm bất đắc dĩ cười khổ: “Tiền bối, ngài có chỗ không biết, trong tông môn ta cũng chỉ là một tên tạp dịch phổ thông. Hôi Hùng của Ngự Thú Tông nói không sai, là hắn khiêu chiến tinh anh môn trong tông chúng ta, không còn cách nào, tạp dịch phòng chúng ta mới phải đứng ra. Ngài suy nghĩ một chút, chúng ta là một giới tạp dịch, có thể có vật gì tốt kề bên người a?”

“U, chỉ là một đám tạp dịch, liền có thể đem đệ tử tinh anh của trung tam tông cùng hạ tam tông đánh cho nằm đầy đất? Lời này của ngươi nếu là truyền đi, còn có để cho đệ tử của mấy cái tông môn kia sống hay không?”

Bất giác mỉm cười, cười một tiếng, Đan Thanh Sinh đột nhiên biến sắc, hung tợn nói: “Tiểu tử, ngươi đã lên thuyền giặc của lão phu, thế nên chuyện hôm nay, ngươi muốn giúp cũng phải giúp, không muốn giúp cũng phải giúp! Nếu như ngươi giúp, lão phu có được thần kiếm, liền sẽ nghênh ngang rời đi, tuyệt không liên lụy đến ngươi mảy may; Nhưng nếu như ngươi không giúp, lão phu đi trộm Thần kiếm, cũng nhân tiên đem phần bản đồ kia của ngươi công khai. Trước mặt tất cả mọi người, cảm tạ ngươi thật tốt một phen. Ha ha ha... Đến lúc đó...”

Nhếch miệng cười một tiếng, khóe miệng Đan Thanh Sinh xẹt qua nụ cười âm hiểm.

Da mặt nhịn không được co lại, Trác Phàm bất đắc dĩ cúi đầu, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng thở dài, gật gật đầu: “Xem ra lão tử không có lựa chọn nào khác, thật sự là lên thuyền giặc a!”

“Ha ha ha... như vậy mới đúng chứ, lễ vật cảm tạ của lão phu cũng không phải dễ dàng trắng thu như vậy!” Ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, Đan Thanh Sinh mừng rỡ dị thường.

Khẽ chau mày, Trác Phàm trầm ngâm nửa ngày, lại có chút lo lắng nói:

“Tiền bối, nếu như ta đem ngươi mang vào, lại như thế nào đem ngươi phóng xuất a? Đối thủ lần này cũng không giống như thường ngày, ta không có cái lòng dạ thanh thản kia, cũng không có năng lực đùa nghịch bọn họ! Quanh đó đều là trận pháp giám sát, bóng người của ngươi vừa xuất hiện liền sẽ bại lộ!”

“Hắc hắc hắc... Cái này ngươi yên tâm, nhờ gợi ý của ngươi lần trước, lão phu đã nghĩ ra được biện pháp, chúng ta tới một chiêu giương đông kích tây. Ngươi cùng những người kia đánh cho hừng hực khí thế, sau đó trong lúc hỗn loạn nghĩ biện pháp đem giới chỉ để vào một điểm mù của trận thức giám sát, sau đó ngươi lại đem bọn họ dẫn dắt rời đi. Chờ đến khi tất cả mọi người tập trung sự chú ý vào chỗ ngươi, lão phu tự nhiên sẽ chạy đi, tiến về Thánh Linh Khoáng. Thần không biết, quỷ không hay!”

Lông mày bất giác nhíu lại một cái, Trác Phàm suy nghĩ một chút, gật gật đầu, cái này không phải giống một chiêu hắn dùng lúc trước sao! Lần trước cũng không có người hoài nghi, như vậy lần này liền có thể dùng lại chiêu này lần nữa, bất quá…

Con ngươi bất giác đảo quanh, Trác Phàm đột nhiên nhíu mày, một mặt khổ sở nói: “Ai, chỉ là tiền bối ngài chắc là rõ ràng, ta có thể đánh bại Viêm Ma, đệ tử thiên tài trong chín tông cũng dễ dàng ứng phó, nhưng có một người...”

“Ngươi nói là Diệp Lân kia?” Trố mắt nhìn, Đan Thanh Sinh tựa hồ đã đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, sâu kín mở miệng nói.

Khẽ gật gật đầu, Trác Phàm nhạt cười một tiếng: “Tiền bối minh xét, Diệp Lân này xác thực vượt qua dự kiến của ta, khiến ta không yên tâm. Nếu ta ném chiếc nhẫn kia sớm, song tôn không mù, sau đó nhất định có thể đoán ra nguyên do. Cũng chỉ có đối mặt với Diệp Lân, ta mới có lý do ném chiếc nhẫn này.”

“Hảo tiểu tử, ngươi đã nghĩ kỹ lý do? Quả nhiên rất gian xảo!” Ánh mắt không khỏi sáng lên, Đan Thanh Sinh không khỏi khen lớn một tiếng.

Thực ra, ngay từ đầu hắn cũng minh bạch, trong Song Long Viện này, bất kỳ người nào, bất kỳ một tiểu động tác tỉ mỉ nào, đều không thể đào thoát khỏi pháp nhãn của Song Long Chí Tôn.

Có điều hắn cũng rõ ràng, hành động ném giới chỉ này tuy có chút kỳ quái, mặc dù hai vị Chí Tôn hồ nghi trong lòng, nhưng cũng không đến mức vội vã dừng lại đối chiến giữa các đệ tử, để điều tra tình huống, nếu làm như vậy liền thành chuyện bé xé ra to.

Chỉ đến khi chuyện Kình Thiên Kiếm bị cướp bại lộ, mới có thể tra đến chuyện này. Bất quá, khi đó Đan Thanh Sinh hắn đã bỏ trốn mất dạng, chỉ còn một mình Trác Phàm lưu lại tranh luận.

Cho nên ngay từ đầu, Đan Thanh Sinh liền chỉ thầm nghĩ làm như thế nào cướp kiếm chạy lấy người, vẫn chưa nghĩ tới đường lui cho con cờ Trác Phàm này.

Thế nhưng người ta không nghĩ cho hắn, Trác Phàm liền tự nghĩ a, bất quá để Đan Thanh Sinh cũng chánh thức cảm thấy ngạc nhiên là, trong một đoạn thời gian ngắn như vậy, hắn cũng đã có dự định, thật sự là hạng người mưu trí siêu phàm.

Đồng thời trong lòng hai người cũng rõ ràng dự định của nhau, nhưng đều không mở miệng, chỉ là ngầm hiểu lẫn nhau.

Bình Luận (0)
Comment