Đan Thanh Sinh có chút xấu hổ, cũng có chút áy náy, dù sao bị Trác Phàm đoán ra chuyện bản thân muốn qua sông đoạn cầu, hắn vẫn còn có chút ngượng ngùng, kết quả là, có lẽ là vì muốn đền bù phần hổ thẹn kia, có lẽ vì muốn trấn an quỷ tâm của tên Trác Phàm khôn khéo này, tránh để kế hoạch ngâm nước nóng, Đan Thanh Sinh nhíu mày thật sâu, bắt đầu vì Trác Phàm phân tích chiến lực đối thủ: “Tiểu tử Diệp Lân này, thâm tàng bất lộ, thực lực tuyệt không dưới ngươi. Chỉ là hắn chưa sử xuất qua toàn lực, lão phu cũng không dám phán định thực lực của hắn đến tột cùng là mạnh cỡ nào, ngươi có thể đánh với hắn một trận hay không, chỉ là kim sắc hỏa diễm kia có chút quỷ dị, ngươi cần lưu tâm mới được!”
“Ta đã nghĩ được biện pháp ứng đối Kim Viêm kia, nhưng còn một vấn đề khiến ta không nắm chắc, đó chính là thần hồn của hắn!” Lông mày khẽ nhíu lại một cái, Trác Phàm nghiêm túc nói: “Ta đoán chừng thần hồn của hắn chính là Thiên Long Hồn, hai đại Thiên Long Hồn gặp gỡ phải đối địch như thế nào. Điểm này ta thật sự là một kẻ ngoài nghề, tiền bối thân có Thiên Long Hồn nhiều năm, có lẽ kinh nghiệm phong phú, xin tiền bối chỉ giáo!”
“Cái gì, hắn cũng là Thiên Long Hồn, làm sao ngươi biết?” Không khỏi giật mình, Đan Thanh Sinh trong lòng cất nhắc, lông mày nhíu lại thật sâu.
Hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến, Tây Châu này thế như là nơi địa linh nhân kiệt à, vậy mà lại xuất hiện thêm một cái Thiên Long Thần Hồn!
Gật đầu mười phần khẳng định, Trác Phàm từ chối cho ý kiến.
Đường đường là truyền nhân Phần Thiên Long Tổ, thần hồn sao có thể không phải là Thiên Long Thần Hồn a! Tốt xấu cũng là người trong nhà, cũng phải xứng với thần hồn của chính mình chứ, đúng không. Trác Phàm chưa thấy qua thần hồn của hắn, nhưng dựa vào kế thừa của hắn, cũng có thể đoán ra tám chín phần mười!
Nhưng là cứ như vậy, lòng hắn càng thêm nặng nề.
Đối với Thiên Long Hồn, ai có thể hiểu rõ hơn Long Tổ ? Nếu hai đại Thiên Long Hồn chạm vào nhau, nhất định tiểu tử này sẽ vận dụng thuần thục hơn một kẻ không có sư phụ dạy bảo như hắn.
Đến lúc đó, vô luận là thần hồn, hay là uy lực năng lượng trong thể nội, hắn đều rơi vào thế hạ phong, đây mới thực sự là không hồi thiên chi lực, tất thua không thể nghi ngờ!
Nhìn thật sâu về phía Đan Thanh Sinh, Trác Phàm đem tất cả hi vọng có thể thủ thắng, đều đặt vào sự chỉ điểm của vị lão tiền bối kinh nghiệm phong phú này, tuy luận kinh nghiệm, hắn so với Long Tổ còn kém xa, nhưng tốt xấu có chút ít còn hơn không a, sau đó hắn cung kính nói:
“Tiền bối, sư tôn sau lưng tiểu tử này mười phần cao mình, cực ký thông hiểu Thiên Long Hồn, tiểu tử này vận dụng Thiên Long Hồn nhất định mười phần thành thạo. Mong tiền bối cũng chỉ điểm cho ta một hai, tối thiểu có thé giúp ta cùng hắn chiến cái ngang tay. Nếu không phải vậy, đến lúc đó ta bị hắn đè lên đánh, thuần thục bị đánh ngã, ta cũng không có thời gian để tháo giới chỉ a, lúc đó chẳng phải kế hoạch của ngài liền ngâm nước nóng?”
“Được rồi, đừng có mà đem việc này ra áp chế lão phu, ý trong lời nói của ngươi, lão phu đều hiểu. Ngươi đã vì lão phu bốc lên phong hiểm lớn như thế, vậy lão phu nhất định sẽ toàn lực giúp ngươi!”
Lông mày khẽ nhíu lại một cái, Đan Thanh Sinh tỉ mỉ suy nghĩ, đột nhiên nói:
“Trác Phàm, ngươi hiểu sao?”
Ách!
Bất giác trì trệ, Trác Phàm trầm ngâm một chút, lại hơi hơi lắc đầu: “Một chút mà thôi, không phải quá hiểu!”
Trong tám hoàng tại Thánh Vực, cũng chỉ có Kiếm Hoàng lão đầu kia chìm đắm trong đạo này nhiều năm, Ma Hoàng hắn thế nhưng là từ trước đến nay đều lấy danh xưng quỷ tà sáp lá cà, có rất ít lý giải về !
“Ai, vậy thì chỗ lão phu có thể giúp ngươi có chút thiếu a!” Bất giác thở dài một tiếng, Đan Thanh Sinh sâu xa nói: “Ngươi cũng biết, đệ nhất thần hồn của lão phu chính là kiếm hồn, đắm chìm trong nhiều năm, về sau lại ngưng tụ Thiên Long Thần Hồn, song hồn hợp nhất, liền sáng chế Trảm Long kình quyết. Một kiếm ra, thiên địa bính, Thương Long rít gào, Sơn Hải dao động! Nếu ngươi thông hiểu , lão phu đem kình quyết này truyền cho ngươi một hai, phối hợp với Thiên Long Thần Hồn, nhất định khai sơn phá hải, thuận buồm xuôi gió, Kim Viêm kia cũng không ngăn được! Đáng tiếc...”
Mí mắt khẽ nháy một cái, Trác Phàm trầm ngâm một chút, lại là thở dài lên tiếng: “Ai, tiền bối, nói câu bất kính, vi sư tôn kia của hắn lý giải Thiên Long Hồn, chỉ sợ vượt xa tiền bối. Ngài có Trảm Long kình quyết, chẳng lẽ hắn lại không có thần thông gì sao? Bàn về cách dùng Thiên Long Thần Hồn, đoán chừng không có người nào hiểu rõ bằng hắn. Ta chỉ muốn biết, có phương pháp nào dùng Thiên Long Hồn phá Thiên Long Hồn hay không?”
“Thiên Long Hồn chính là thần hồn mạnh nhất, muốn phá giải cũng không phải là không thể được, đó chính là thực lực vi tôn, cường giả thiên hạ.”
Sắc mặt bất giác trở nên nghiêm túc, Đan Thanh Sinh bình tĩnh nhìn về phía Trác Phàm, nhìn thẳng vào hắn nói: “Thiên Long Hồn tuy mạnh, nhưng người nắm giữ cũng phải là cường giả thì mới là mạnh nhất, người yếu nắm giữ, vẫn như cũ là yếu. Nếu không, Tây Châu xuất hiện nhiều thiên long hồn như vậy, chẳng phải muốn thống nhất đại lục? Thế nhưng trên thực tế lại là, đại lục mạnh nhất lại là Trung Châu! Cho nên đối với tu giả Hóa Hư mà nói, thần hồn tuy là một sự giúp đỡ rất lớn, nhưng chung quy vẫn là phụ trợ chi công, quan trọng nhất vẫn ở tự thân tu luyện.”
“Còn có điểm này ngươi nói sai, người lý giải Thiên Long Hồn, cho dù lý giải hơn nữa, cũng chỉ cực hạn trong lĩnh vực của chính mình. Lĩnh vực của ta là ở , cho nên khi cùng long hồn tương hợp, liền sinh ra Trảm Long kình quyết. Mà ngươi nói sư tôn của tiểu tử kia, có lẽ có lý giải với ứng dụng Thiên Long Hồn nhiều hơn ta, nhưng hắn cũng bị giới hạn trong lĩnh vực của hắn, luận đến kiếm cùng long hồn kết hợp, chưa hẳn ở trên ta. Đây chính là quýt sinh Hoài Nam thì làm quýt, sinh tại Hoài Bắc thì làm chỉ! Người khác nhau, nắm giữ cùng một kiện đồ vật, cách dùng cũng khác biệt, không người nào có thể làm tiền bối của người nào!”
“Trác Phàm, ta biết rõ ngươi kiến thức uyên bác, trên thân có không ít kỳ môn diệu thuật! Nếu như ngươi có thể đem lực lượng tự thân, cùng long hồn hợp làm một thể, chưa hẳn đã kém hơn lĩnh ngộ đối với long hồn của vị tiền bối đối trong miệng ngươi kia!”
Thân thể nhịn không được chấn động, Trác Phàm hơi hơi ngơ ngác, tựa hồ có chỗ minh ngộ…