“Đúng rồi, sư tỷ, người kia không phải tửu quỷ lão đầu chúng ta đã gặp ở trấn nhỏ kia sao?” Phương hướng Huyền Thiên Tông, Đan nhi chỉ một lão giả đang đứng yên trên dãy núi, không khỏi nhìn về phía Thủy Nhược Hoa cùng với Sở Khuynh Thành nói.
Hơi gật nhẹ đầu, sắc mặt Thủy Nhược Hoa kinh dị: “Không sai, chính là hắn, lúc trước Trác Phàm nói hắn là tuyệt thế cao thủ thâm tàng bất lộ, chúng ta cũng có chút tin tưởng. Nhưng không ngờ tới thực lực của hắn lại mạnh như vậy, có thể đi ra khoảng cách lớn như thế, thật là không thể tưởng tượng nổi!”
Sở Khuynh Thành yên lặng nhìn qua, cũng hơi gật đầu.
Ánh mắt khẽ híp một cái, Trác Phàm yên tĩnh nhìn về chỗ đó, khẽ chau mày nhưng trong lòng hắn đã hiểu rõ ngọn nguồn.
Hắn trộm chuồn ra tới đây, vốn sẽ không người nào phát hiện, nhưng bây giờ lại làm ra động tĩnh lớn như thế, chính là muốn người khác chú ý mà.
Hắn lại nghĩ đến sau khi chính mình đi vào sơn động kia, lại tìm không thấy Thánh Binh kiếm đạo, còn tưởng rằng song tôn chuyển đi chỗ khác, trong lúc tức giận gây nên động tĩnh lớn, để song tôn đến gặp nói rõ mọi chuyện.
Trộm thầm không thành, còn muốn trắng trợn ăn cướp!
Nhưng song tôn sẽ bị ngươi ăn cướp một cách dễ dàng như vậy sao? Mặc dù ngươi đã từng là đệ nhất cao thủ Tây Châu! Nhưng đó cũng chỉ giới hạn khi đơn đấu mà thôi, đối mặt hai vi sư tôn, ngươi có thể dư lực chống lại sao?
Song quyền vô thức nắm chặt, Trác Phàm càng chau chặt mày!
Tình huống này, hắn đã nghĩ tới từ lâu, khi hai bên gặp mặt đối thoại, có thể sẽ bại lộ chuyện hắn trộm Thánh Binh kiếm đạo. Đến lúc đó, Đan Thanh Sinh cùng song tôn sẽ tìm đến hắn gây sự, hắn chết chắc!
Nhưng mà, bên trong tử cục này, còn có một con đường sống, chính là sự ngăn cách tâm lí của ba người này, việc này nếu không thẳng thắng nói rõ ra với nhau thì sẽ rất dễ có hiểu lầm!
Ba người bọn họ đều biết Thánh Binh kiếm đạo rất mạnh, không phải vật người bình thường có thể thu phục được, ai lại nghĩ tới Không Minh Thần Đồng hắn lại lấy được Thánh Binh kiếm đạo?
Như vậy, Thánh Binh kiếm đạo mất tích, bọn họ cũng chỉ hoài nghi lẫn nhau, bởi vì cũng chỉ có ba người bọn họ mới có thể động đến thanh Thánh Binh kiếm đạo kia, sẽ không ai nghi ngờ lên người hắn.
Sau đó, ba người bọn hắn đánh nhau tới thiên hôn địa ám, đây cũng là trò hay mà hắn đã dự đoán được từ trước.
Bây giờ, Trác Phàm chỉ mong mưu kế của hắn có thể thuận lợi lừa gạc ba tên lão hồ ly này, để bọn họ đều nghĩ Thánh Binh kiếm đạo trong tay đối phương. Ngàn vạn lần không nên xóa bỏ hết khúc mắc, mở rộng cửa lòng, sư đồ tình thâm.
Nếu như thế, bọn họ sẽ hoài nghi đến mình, nếu vậy thì xong đời.
Nhưng mà, tỷ lệ chuyện này xảy ra cực kỳ nhỏ bé, cơ hồ là chuyện không thể nào. Nếu không, Đan Thanh Sinh sẽ không đi vào một cách lén lút như vậy!
Ánh mắt hơi híp lại, trong lòng hắn âm thâm tính toán.
“Sao hắn lại tới đó? Thông đạo kết giới, chỗ của chúng ta rõ rang đã phong bế toàn bộ, chỉ còn chỗ này. Chẳng lẽ hắn lại có thể đi vào dưới mí mắt của chúng ta sao?”
Hơi động ria mép, Hắc Nhiêm Chí Tôn thở sâu, hắn hét lớn một tiếng, tràn ngập nộ khí.
Bạch Mi Chí Tôn không nói gì, chỉ cau mày hơi lắc nhẹ đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, Đan Thanh Sinh đứng trước Thánh Linh Khoáng, mặc cho luồng gió giống như đao khác quét về khuôn mặt già nua, phun ra một ngụm trọc khí, hét lớn một tiếng, trong một lúc liền thông qua trận pháp giám sát, tiếng nói truyền vào tai tất cả mọi người: “Hai vi sư tôn, đồ nhi đến đây bái phỏng, hai vị không muốn đến nhìn đệ tử một chút sao?”
Cái gì? Sư tôn? Hắn là người của Song Long Viện sao?
Trong lòng giật mình, mọi người một mặt kinh ngạc đồng thời quay về phía đó, trong mắt tràn đầy mê mang.
Hai vị Chí Tôn vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nhau, sau đó Hắc nhiễm Chí Tôn hét lớn một tiếng, hắn phất tay một cái, xuất hiện một thông đạo bạch quang chói mắt, đạp chân xuống, liền chui vào. Bạch Mi Chí Tôn nhìn thấy vậy cũng theo sát phía sau.
Ngay giờ khắc này, bóng người của hai đại Chí Tôn đồng thời biến mất!
Mọi người xung quanh càng nghi hoặc, người kia kêu sư tôn của hắn xuất hiện, sư tôn người nọ không ra mặt, sao hai vị Chí Tôn lại đi ra… Ách, chờ chút… Chẳng lẽ hai vị Chí Tôn cũng là sư…sư tôn của hắn… Nhưng nghe nói cả đời hai vị Chí Tôn chỉ thu một đệ tử…
Tây Châu đệ nhất nhân, Đan Thanh Sinh!
Chỉ trong một thoáng, mọi người ở đây đều hiểu được, bóng dáng già nua lẳng lặng ngẩng đầu trong cuồng phong mà bước, lại là một nhân vật mạnh mẽ như vậy!
Viêm Ma nhìn thấy tất cả, trong lòng hắn từ sớm đã đoán được thân phận của người kia, nhưng còn chưa nghe được lời thùa nhận của hắn, còn tìm tới cửa, trong lòng còn một chút nghi ngờ.
Qủa nhiên, người này là Đan Thanh Sinh, cũng chỉ có hắn mới dám nói ra những lời như vậy, Tây Châu thập tông mặc hắn đi lại, còn ai có thể ngăn cản?
Bây giờ Đan Thanh Sinh này lại tìm tới sư tôn của hắn, Song Long Chí Tôn mạnh nhất Tây Châu, rõ ràng là người đến không có ý tốt, chắc cũng sẽ xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động đại!
Có thể tận mắt nhìn thấy trận chiến giữa ba người mạnh nhất Tây Châu, chuyến đi này quả nhiên không lỗ, ha ha ha…
Trong lòng cười lạnh, toàn thân Viêm Ma cũng kích động đến run lên.
Chư nữ Thủy Nhược Hoa biết được chân tướng, cũng vô cùng kinh ngạc, tuy bọn họ biết lão giả này không đơn giản nhưng cũng không có nghĩ tới hắn lại mạnh mẽ như thế.
Tây Châu đệ nhất cao thủ, ai dám chọc?
Vậy mà, trong trấn nhỏ kia, bọn tiểu nha đầu vô tri như các nàng lại đem người cường hẵn như vậy trói lại nghiêm hình bức cung. Nếu không phải Trác Phàm tinh mắt, xem thấu tất cả ngăn lại các nàng, nếu không có lẽ bọn tiểu nha đầu ngu ngốc các nàng sẽ làm ra chuyện quá phận với cường giả mạnh nhất Tây Châu!
Nghĩ đến lão đầu kia khi nổi giận lên không biết sẽ làm ra những chuyện kinh thiên động địa gì, bọn người Thủy Nhược Hoa liền hoảng loạn lên, cái mạng này của các nàng, đều là do Trác Phàm nhặt về, may mắn các nàng không phạm sai lầm lớn gì.