Đột nhiên, chúng nữ bưng khuôn mặt cảm kích nhìn về phía Trác Phàm, lại thấy hắn còn khẩn trương hơn các nàng, hai mắt không rời nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong kết giới, đôi tay đầy mồ hôi đang nắm chặt.
Vù vừ!
Hai tiếng xé gió vang lên, hai vị Chí Tôn cùng lúc đi đến trước mặt Đan Thanh Sinh. Nhìn khoảng cách sâu không thấy đái phía dưới, lại nhìn về sắc mặt âm trầm của người đối diện, sắc mặt hai vị Chí Tôn bỗng tái nhợt.
“Thanh Sinh, đây là thái độ khi gặp sư tôn của ngươi sao?” Ánh mắt Hắc Nhiêm Chí Tôn khẽ híp một cái, lạnh lùng nói.
Nhẹ liếc nhìn hắn một cái, Đan Thanh Sinh trầm ngâm một chút, sau cũng hắn vãn khom người hướng về hai người cúi đầu, giọng điệu thản nhiên nói: “Đồ nhi tham kiến hai vi sư tôn, nhưng tiền đề là các ngươi còn coi ta là đồ đệ…”
“Hừ hừ…Khi đó ngươi gây ra họa lớn như vậy, đã sớm bị trục xuất khỏi Song Long Viện, từ lâu đã không còn là đồ nhi của bọn ta, từ lâu ta đã không nhận ngươi!” Mười phần thoải mái vẫy ống tay áo, Hắc Nhiêm Chí Tôn hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói.
Gương mặt nhịn không được hơi co lại, Đan Thanh Sinh nhìn về phía Hắc Nhiêm Chí Tôn: “Nếu đã như vậy, sao ngày lại kêu ta làm lễ sư đồ?”
“Một này vi sư, cả đời vi phụ, chẵng lẽ chúng ta chưa dạy ngươi sao? Cho dù chúng ta không nhận ngươi là đồ đệ, nhưng ngươi thân là đồ đệ lại có thể không nhận sư phụ của mình sao? Gặp bọn ta, đương nhiên là phải hành đại lễ. Hừ, đúng là càng ngày càng không biết lễ giáo!” Hơi nghiêng đầu, Hắc Nhiêm chí Tôn coi đó là chuyện đương nhiên nói.
Ách!
Trong lòng nặng trĩu, Đan Thanh Sinh trầm ngâm nữa ngày rồi mới bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, thở dài: “Hắc Nhiêm sư tôn, ngài vẫn không thay đổi gì, vẫn y hệt như trước, vẫn vô sỉ như ngày xưa!”
“To gan, ngươi lại dám nói sư tôn của ngươi vô sỉ, làm như ngươi là chính nhân quân tử không bằng.”
“Đúng vậy, ta cũng không phải là quân tử gì, nhưng mà chuyện này cũng không phải là học được từ sư tôn ngài sao? Nếu ngài có tám phần phong phạm vô sỉ thì ta cung có sáu điểm mặt mũi bỉ ổi, cái này phải gọi là thượng bất chánh hạ tất loạn, ha ha ha…” Đan Thanh Sinh cười một tiếng, chế giễu nói.
Hắc Nhiêm Chí Tôn không còn gì để nói, trợn mắt một cái cũng không tiếp tục đấu võ mồm cùng hắn nữa, nhưng trong lòng cũng không tức giận bao nhiêu, còn cảm giác được chút ấm áp, giống như hắn đã trở lại cảnh cãi nhau khi còn ở trong Song Long Viên chỉ đạo tên tiểu tử này tu luyện.
Bạch Mi Chí Tôn đứng một bên nhìn, cũng hiểu rõ ý nghĩ của hắn, không khỏi lắc đầu cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Đan Thanh Sinh, nghiêm túc nói: “Thanh Sinh, sao ngươi lại xuất hiện ở đây, có việc gì muốn làm sao?”
“Mở ra kết giới này, lấy lại thanh kiếm kia của ta!”
“Kiếm?”
Bất giác vẫy mi một cái, trong lòng Bạch Mi Chí Tôn thầm hô không ổn: “Là kình Thiên Kiếm sao, nó đã không thuộc là của ngươi, cần gì phải lấy về?”
“Tại sao không phải là của ta, các ngươi ban đầu đã đồng ý, chỉ cần có một ngày ta chiến thắng một trong hai người các ngươi, thì sẽ có tư cách kế thừa thanh kiếm kia!”
“Đó là hứa hẹn lúc trước với đồ đệ của bọn ta, không phải ngươi của bây giờ!” Lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên Hắc Nhiêm Chí Tôn hừ nhẹ một tiếng.
Đan Thanh Sinh cười một tiếng, từ chối cho ý kiến, hắn thờ ơ nhún vai: “ Cũng không phải chuyện gì đáng ngại, thanh kiếm kai qua hôm nay sẽ là của ta, dù cho phải bỏ ra cái giá gì cũng không đáng nhắc tới! Vốn đồ nhi cũng không muốn nảy ra xung đột cùng hai vi sư tôn nhưng nếu đã bị hai vị phát hiện, vậy phải tuân thủ theo ước định lúc trước. Dù là một người hay là hai người, ta vẫn sẽ đánh bại các ngươi, cầm về thanh kiếm kia!”
“Hừ! Khẩu khí thật lớn, đừng nghĩ ngươi có thể đâm thương ta một kiếm ở Song Long Viện thì cho rằng có thể đánh bại chúng ta!” Mỉm cười một tiếng, lúc này, Hắc Nhiêm Chí Tôn quát to: “Đơn đả độc đấu, ngươi là Tây Châu đệ nhất nhân. Nhưng đừng quên, Song Long Chí Tôn bọn at chưa từng rời nhau. Trước mặt bọn ta còn muốn xưng bá Tây Châu, ngươi còn chưa đủ tư cách.”
lông mày hơi nhíu một chút, trong lòng Đan Thanh Sinh thầm giận, song quyền vô thức nắm chặt, hắn cắn răng nói: “Có tư cách hay không, chiến một trận rồi nói sau!”
Nói xong, khí thế toàn thân hắn đột nhiên phóng ra.
Chỉ trong một thoáng, trời đất u ám, kiếm khí mãnh liệt từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến, kiếm khí đi qua chỗ nào, mọi thứ đều bị hóa thành tro bụi.
Còn chưa ra chiêu, đã có khí thế mạnh mẽ như vậy.
Thấy tình cảnh này, trong lòng mọi người ở đây đều hoảng hốt, thực lực mạnh như vậy, cho dù bọn họ cùng liên thủ cũng sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt.
Đệ nhất cao thủ Tây Châu ra tay, quả nhiên không phải mạnh bình thường.
Tròng mắt Trác Phàm ngưng tụ, quát to một tiếng: “Phàm giai chí cao, Quy Nguyên cảnh!”
Không sai, phía trên Dung Hồn cảnh chính là Quy Nguyên cảnh, phản phác quy chân, thần hồn cùng thiên địa tương liên, sử dụng lực lượng của trời đất, có thể nói là hủy thiên diệt địa, không gì địch nổi, chính là tồn tại mạnh nhất trong Phàm giai!”
Mà tu sĩ khi đã tới cảnh giới này, chỉ cần chờ đợi ngày siêu phàm nhập thánh, đột phá rang buộc cảu phàm giai, bước vào Linh Vương cảnh! Chỉ có những tu sĩ đạt đến cảnh giới kia, mới có tư cách chính thức đặc chân vào Thánh Vực…