Đan Thanh Sinh phát ra khí thế mãnh liệt tràn ngập khắp cả bên trong kết giới bên, làm cho thiên địa cũng vì đó mà rung động không ngừng. Cuồng phong lạnh lẽo thổi mạnh qua Song Long Chí Tôn một đen một trắng, hai đầu sợi tóc khô mục, trên mặt cũng dần để lộ ra vẻ ngưng trọng!
Trăm ngàn năm không gặp, thực lực của Đan Thanh Sinh hiển nhiên đã mạnh lên rất nhiều, cho dù là hiện tại hai người bọn họ liên thủ cũng phải kiêng kị với thực lực của tên này!
Phía đối diện chiến trường, mọi người đều nhìn chằm chằm vào hình ảnh khủng bố giống như thiên đại sắp hủy diệt kia, trên mặt tất cả mọi người đều tràn đầy sự nghiêm túc nhưng đồng thời trong lòng họ lại có chút kích động.
Tam đại cao thủ Quy Nguyên cảnh cuối cùng cũng đánh với nhau một trận, đây đúng là cơ hội ngàn năm có một.
"Thanh Sinh, trước khi ba thầy trò chúng ta đánh nhau, lão phu còn một chuyện muốn hỏi ngươi!" Đột nhiên, Bạch Mi Chí Tôn ria mép khẽ nhúc nhích, hắn đạm mạc lên tiếng nói.
Mí mắt khẽ run lên, Đan Thanh Sinh trầm ngâm một chút, cuối cùng phun ra một ngụm trọc khí: "Nói!"
"Mấy trăm năm không gặp, sao ngươi lại đột nhiên trở về lấy thanh kiếm kia? Là do gặp phải cường địch, hay là muốn xưng bá một phương, hãy cho ta một lý do!"
Tiếng nói vừa dứt, Hắc Nhiêm Chí Tôn cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía hai gò má của hắn, khuôn mặt nghiêm túc đợi câu trả lời.
Khẽ nheo mắt lại, Đan Thanh Sinh do dự một chút rồi lẩm bẩm: "Nhất định phải nói sao?"
"Không nói cũng được, dù sao ngươi bây giờ đã không phải là đồ đệ của chúng ta, cũng không phải chuyện gì cũng nói cho chúng ta biết!" Mí mắt hơi rủ xuống, Bạch Mi Chí Tôn lạnh lùng nói.
Hắc Nhiêm Chí Tôn nghe vậy cũng lại nhìn chằm chằm Đan Thanh Sinh kỹ hơn, trong mắt một mảnh lạnh lùng: "Chúng ta trước kia chắc là đã dạy qua ngươi, bắt luận khi làm bất cứ chuyện gì, trong lòng đều nên có một lý do có thể thuyết phục chính mình, cho dù đó là sai lầm đi chăng nữa. Chí ít, ngươi cũng sẽ không hoang mang!"
Lúc này, hai người bọn họ đang chất vấn Đan Thanh Sinh, một là gặn hỏi liệu trong lòng hắn còn có đem hai người bọn họ coi như sư phụ nữa hay không, thứ hai thì là thăm dò mục đích của hắn khi lấy thanh kiếm này, xem hắn có xứng đáng để kế thừa thanh Tuyệt Thế Thần Kiếm này hay không.
Trong lòng cũng có chút hiểu rõ, Đan Thanh Sinh thở sâu trong vô thức, suy nghĩ nửa ngày trời, cuối cùng thở dài nói: "Thực không dám giấu giếm, ba năm sau, đệ tử có một trận quyết đấu sinh tử cùng với một lão quái vật ở Trung Châu. Nếu không có Tây Châu trấn châu chi bảo cùng Kình Thiên Kiếm trợ giúp, e rằng khó mà thắng được!"
"Trung Châu, Kiếm Tinh Đế Quốc. . . Bất Bại Kiếm Tôn?"
Đồng tử nhịn không được co rụt lại, Bạch Mi Chí Tôn bất giác giật nảy cả mình, không thể tin được nói: "Ngươi sao lại trêu chọc lão gia hỏa kia, lại còn quyết chiến sinh tử, ngươi điên rồi sao?"
Thân thể Hắc Nhiêm Chí Tôn vô cùng chấn động mà run rẩy, hắn nắm chặt tay khẩn trương, nghiến răng nghiến lợi rồi mắng to:"Tiểu tử thúi, ngươi thật sự quá kiêu ngạo, được đến cái danh hào đệ nhất Tây Châu thì tự cho mình là thiên hạ vô địch có đúng hay không? Trung Châu lão quái vật kia, há lại là người mà ngươi có thể tuỳ tiện trêu chọc? Nếu không, tại sao bốn châu liên thủ lại cùng nhau kháng lại Tây Châu cho đến bây giờ lại vẫn như cũ ở thế yếu?"
Không nói thêm lời nào, Đan Thanh Sinh chỉ là thở sâu một hơi, trong mắt một màu lạnh nhạt, giống như hắn sớm đã làm ra quyết định!
Dường hiểu thấu được ý nghĩ của hắn, Bạch Mi Chí Tôn dần dần bình tĩnh lại tâm trạng dao động của mình, tiếp tục hỏi: "Thanh Sinh, ngươi vốn không phải là người tùy tiện lỗ mãng, vốn ngươi biết rõ chừng mực, biết tiến có lui, lần này cớ sao. . ."
"Đại trượng phu ở trên đời này, có những việc nên làm, có những việc không nên làm!"
Hít một hơi thật sâu, Đan Thanh Sinh ngửa đầu nhìn lên trời, thở dài lên tiếng: "Hai vi sư tôn, không biết các ngươi còn nhớ hay không, trước khi ta rời khỏi Tây Châu, ta đã nói với các ngươi đạo trong lòng ta?"
Hai người liếc nhìn nhau, rồi gật đầu: "Còn nhớ, Thiên Hạ Đại Đồng!"
"Không sai, đây chính là đạo của ta, cũng là đạo của nàng!"
Trong mắt hiện lên một tia lo lắng, Đan Thanh Sinh nói với vẻ mặt đau thương:"Đây là kỳ vọng chung của bọn ta, tạo ra một cái Đại Đồng Thiên Hạ. Từ sau khi nàng chết, ta đã từng điên cuồng, mê mang một thời gian. Nhưng về sau ta đã nghĩ thông suốt, so với việc đắm chìm trong cừu hận, thống khổ làm mình mất phương hướng, trầm luân Ma tính, chi bằng đi thực hiện cái lý tưởng này, đây chắc cũng là điều mà nàng ấy muốn nhìn thấy. Cho nên mấy trăm năm qua, ta lang thang đi lại các Châu, đã tạo ra một chỗ, thế ngoại đào nguyên."
"Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, lấy thực lực của ta, nơi này vốn là không có kẻ xấu nào dám tới ức hiếp. Nhưng lại hết lần này tới lần khác gặp Trung Châu Kiếm Tinh Đế Quốc, bọn hắn muốn đem chiến hỏa dẫn tới chỗ của ta. Ngay từ đầu, ta vốn cho rằng, cho dù kiếm Tinh Đế Quốc có mạnh hơn đi chăng nữa, chỗ của ta tuy chật chọi nhỏ hẹp nhưng cũng có một cao thủ Quy Nguyên cảnh là ta trấn giữ, bọn hắn cũng cho chút thể diện. nhưng không nghĩ tới, lão quái vật kia lại tự thân xuất thủ, ra hiệp ước sinh tử với ta. Nếu ta thua, chỗ của ta sẽ bị Kiếm Tinh Đế Quốc san bằng, mấy trăm năm tâm huyết của ta sẽ bị hủy hoại trong phút chốc…”
Nói đến đây, tốc độ nói của Đan Thanh Sinh có chút chậm lại, hắn không nói tiếp, nhưng hai vị Chí Tôn đã đoán được chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhướng mày nói: “E là…Mục đích thật sự của lão quái vật này là ngươi?”
“Ha ha ha…Đúng vậy, hai vi sư tôn mắt sáng như đuốc.