”
Không nhịn được cười lắc đầu, Đan Thanh Sinh thở dài: “Chỗ của ta chỉ là một Đế Quốc nhỏ, không có tài nguyên phong phú gì, lại không có ân oán cùng người khác, bách tính an khang hạnh phúc, sao có thể chọc phải tai họa lớn như vậy, lại để cho Kiếm Tinh Đế Quốc khắp nơi nhằm vào? Chính là lão già kia…”
Khi nói đến đây, Đan Thanh Sinh không nói tiếp, chỉ có bờ môi đang động, nói không tiếng động.
Mà khi hai vị Chí Tôn nghe được, tròng mắt co rụt lại, cả khuôn mặt lộ ra nét kinh dị!
Cười khổ một tiếng, Đan Thanh Sinh bất đắc dĩ thở dài: “Lão quái vật kia bế quan mấy trăm năm, thực lực đã mạnh hơn trước rất nhiều, lần Này xuất quan, hắn đã động tay động chân, bốn Châu nguy rồi, còn xin hai vi sư tôn sớm có chuẩn bị. May mắn ở trên Song Long hội, nhân tài Tây châu xuất hiện lớp lớp, nếu những tên tiểu tử này trưởng thành, Tây Châu có lẽ sẽ có một tia sinh cơ!”
Sắc mặt vô cùng ngưng trọng, hai vị Chí Tôn gật đầu, phun ra một hơi thật dài.
Nhưng rất nhanh, lông mày Hắc Nham Chí Tôn lại nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Từ lâu, lão phu cũng không biết nên hay không đem thanh kiếm này cho ngươi!”
“Ha ha ha…Đúng là rất mâu thuẫn! Nếu như không đưa, trận chiến này tất bại, không có phần thắng. Nếu là cho ta, không chừng ngày sau, nó sẽ trở thành hung khí giết người của Tây Châu. Ta nếu là hai vi sư tôn, cũng sẽ rất bâng khuâng!”
Khẽ cười một tiếng, thân thể Đan Thanh Sinh lắc một cái, toàn thân khí thế lần nữa phóng lên, kêu to: “Đã thế, vậy thì làm theo ước định lúc trước đi, để cho thực lực quyết định.”
Thật sâu liếc hắn một cái, hai vị Chí Tôn cũng bình tĩnh gật đầu, hào khí ngút trời nói: “Được, để cho thực lực tới quyết định!”
Vừa dứt lời, hai vị Chí Tôn cũng phóng ra khí thế của mình, một cỗ lực lượng chấn thiên nhiếp địa nhất thời đè ép vô tận kiếm khí của Đan Thanh Sinh lúc trước.
Chỉ trong một thoáng lại giống như Rồng vào biển rộng, Hổ nhập sơn lâm, ba người đứng tương đối với nhau, khí thế mạnh mẽ giống như sóng to gió lớn đánh thẳng vào giữa thiên đại, đến không gian còn run rẩy không ngừng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, mọi người thấy cảnh này, vô cùng sợ hãi!
Đây là khí thế của ba cao thủ mạnh nhất giới này sao? Quả thực là kinh hãi thế tục, thiên địa không dung! Nếu ba người này thật sự đánh nhau, coi chừng toàn giới này phải bị hủy diệt!
Đây cũng là ý nghĩ của tất cả mọi người vây xem ở đây, tuy có chút khoa trương, nhưng đây lại là ý nghĩ hiện giờ của bọn họ!
Phàm giai chí cường, đã mạnh như thần!
Chỉ có Trác Phàm, mí mắt hơi giương lên một cái, trong lòng thầm than. Còn tạm, bọn họ đánh nhau, cũng không nói quá nhiều lời về chuyện Thánh Binh kiếm đạo mất tích!
Bất quá, hiện tại ăn mừng còn quá sớm, còn phải xem kết quả như thế nào. Hiểu lầm này, có kết thành hay không, còn phải xem kết cục chiến đấu ra sao?
Trác Phàm nhìn không rời mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm chỗ đó, chăm chú không thả. . .
"Song Long Quyết, Song Long Xuất Hải!"
Hét lớn một tiếng, Song Long Chí Tôn cùng nhau cho ra song chưởng, hô một tiếng, hai cỗ năng lượng mạnh mẽ một đen một trắng hòa làm một thể, không ngừng xoay tròn, rất giống Thái Cực Âm Dương Ngư.
Mà theo cỗ lực lượng này xoay tròn, linh khí ở bốn phía thiên địa cũng trở nên dồi dào, không nhừng tụ về phía bọn họ, trong một lúc hình thành một đầu linh mạnh rất giống Đen Trắng Cự Long, há miệng gào thét.
Ngay sau đó, hai người song chưởng đẩy về phía trước, cự long gào thét, hung hăng đánh về phía Đan Thanh Sinh. Cỗ uy áp mạnh mẽ kia còn chưa tới người, đã là làm cho Đan Thanh Sinh ngăn không được mà phải vận chuyển Toái Bộ, không đứng vững!
Tròng mắt hơi ngưng tụ, Đan Thanh Sinh cũng không nóng nảy, ngón tay khép lại chỉ hướng lên bầu trời, trong tiếng rồng ngâm gào thét, một đầu cự long uốn lượn trèo chỗ hắn chỉ tay, giống như trèo một cột trời.
Sau đó, kiếm khí mạnh mẽ giữa thiên địa dường như đã tìm tới điểm chung kết, ào ạt hướng nơi này tụ lại, trong nhất thời hình thành hư ảnh Kình Thiên Kiếm trên ngón tay hắn.
Đầu cự long kia leo lên thân kiếm, phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Âm thanh chấn động thương khung, kéo dài lan ra mấy trăm dặm, toàn bộ đất trời đều đang run rẩy…
“Trảm Long Kình Quyết, Trảm!”
Đan Thanh Sinh hét lớn một tiếng, sau đó mãnh liệt chém ra một kiếm, hung hăng đánh xuống.
Đột nhiên, thiên lôi dẫn ra Địa hỏa, cự kiếm nghênh tiếp cự long.
Ngay tại thời điểm bọn người giao đấu, trong nháy mắt, một tiếng oanh bạo nổ nứt thiên địa, bầu trời bỗng nhiên tối sầm, ánh sáng đều bị che lại. một luồng lực lượng mạnh mẽ quét ngang bốn phương tám hướng, trong một chốc làm cho song núi ao hồ ngoại trừ Thánh Linh Khoáng đều bị san thành đất bằng.
Trải dài mấy trăm dặm, cảnh tượng hỗn độn, tựa như tận thế buông xuống, sinh linh đồ thán!
Mọi người vây xem khi nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi đều ngây người, một kích toàn lực của cao thủ Quy Nguyên cảnh vậy mà đáng sợ như thế. Tuy trận đối chiến của Trác Phàm cùng Diệp Lân cũng rất đáng sợ, nhưng lại thua xa trận chiến này, nó khủng bố giống như muốn hủy thiên diệt địa.
Trong một lúc, sắc mặt mọi người đều trở nên trắng bệch, lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy cảnh giao thủ của những cao thủ như vậy, lại để cho họ run sợ từ tận đáy lòng!
Khó trách Đan Thanh Sinh dám nói ra hào ngôn như thế, Tây Châu thập tông, tự do đi lại, Song Long Chí Tôn lại là nhóm người lãnh tụ của Tây Châu. Thực lực khủng bố như thế, nhấc nhấc tay cũng có thể hủy diệc một tông, thật đúng là có tư cách này…