Hai luồng năng lượng hung hăng đụng vào nhau, giằng co không ngừng, phát ra âm thanh kịch liệt, thiên địa kinh biến, không ai nhường ai.
Một tiếng vang thật lớn, hư ảnh trường kiếm của Đan Thanh Sinh vỡ vụn, đầu hắc bạch cự long của Song Long Chí Tôn cũng vỡ vụn tan biến.
Ngay trong giờ khắc sụp đổ trong nháy mắt, cỗ năng lượng kia vẫn không chịu tiêu tán mà bắn về Đan thanh Sinh cùng Song Long Chí Tôn.
Phốc!
Một cỗ Long kình mạnh mẽ đánh vào lòng ngực Đan Thanh Sinh, phát ra một tiếng vang trầm đục, làm cho hắn lùi về phía sau mấy bước, sau đó phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẳm.
Vù vừ!
Hai đạo kiếm khí sắc bén phát ra tiếng oanh minh chói tai, chớp mắt đã tới trước hai vị Chí Tôn. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, hai đạo kiếm khí đã xuyên qua đầu vai hai người bọn họ, hai tiếng phốc xuy, hình thành hai đường máu.
Trong một thoáng, sư đồ ba người tranh phong, sau một chiêu, hình thành thế hòa lưỡng bại câu thương, không ai thắng được ai!
Mọi người thấy cảnh này, trong lòng thầm giật mình, cảm than Đan Thanh Sinh này không hổ danh là Tây Châu đệ nhất cao thủ, lấy một địch hai, đối thủ lại là sư phụ trước kia của hắn, cồn có thể đánh ngang tay, không thẹn với danh đệ nhất.
Sư đồ ba người thấy tình cảnh này, tâm tình vô cùng phức tạp, không biết làm sao!
Ria mép hơi run một cái, Hắc Nhiêm Chí Tôn liếc về vết thương trên đầu vai của mình, hắn trầm ngâm rất lâu, sau đó lại bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi nói: “Thanh Sinh, ngươi đi đi!”
“Lão gia hỏa, chuyện này…” mí mắt giật một cái, Bạch Mi Chí Tôn nhìn chằm chằm Hắc Nhiêm Chí Tôn, lại nhìn về phía Đan Thanh Sinh, sau đó lại nhìn về Thánh Linh Khoáng tản ra khí tức quen thuộc kia, hắn bất đắc dĩ thở dài, hơi gật nhẹ đầu.
Tròng mắt Đan Thanh Sinh nhịn không được nháy một cái, một vệt máu tươi xuất hiện ngay khóe miệng, lại nhìn về lồng ngực lõm xuống của bản thân, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể thiêu đốt, sau cùng ánh mắt tối sầm, thở dài.
Hắn chỉ có thể cùng Song Long Chí Tôn đánh tới lưỡng bại câu thương mà thôi, lấy thực lực bây giờ của hắn còn chưa đủ để đánh bại hai vị Chí Tôn, càng không có tư cách cầm đi thanh kiếm kia.
Hai vi sư tôn quả nhiên vẫn giống hệt như trước đây, vì sự yên bình của Tây Châu, mà…ha ha ha…
Bất đăc dĩ cười khổ một tiếng, trong lòng Đan Thanh Sinh ai oán, hắn cúi đầu thật sâu về phía Song Long Chí Tôn, bỗng dung quay người biến mất. Mà sau khi nhìn hắn đi, Bạch Mi Chí Tôn cau mày, vẻ mặt lo âu nhìn về phía Hắc Nhiêm Chí Tôn nói: “Lão gia hỏa, ngươi để hắn lấy thanh kiếm kia thật sao?’’
“Đúng vậy, trong hang động vốn đã không còn khí tức của thanh kiếm kia, hắn hẳn đã sớm lấy đi. Lúc trước làm ra động tính lớn như vậy, để cho chúng ta tới, chắc là để chứng minh hắn có thể đường đường chính chính đem thanh kiếm mang đi. Nhưng mà, cho dù hắn thua, hắn cũng sẽ không để lại thanh kiếm kia.”
Không khỏi bật cười lắc đầu, Hắc Nhiêm Chí Tôn lại nhìn về vết thương trên đầu vai, thở dài: “Chúng ta lấy hai đánh một vậy mà chỉ có thể ngang tay, nếu hắn lấy thanh kiếm kia ra, chỉ sợ chúng ta đã thua ngay từ đầu, làm sao có thể mạnh như vậy a?”
Hơi gật nhẹ đầu, trong lòng Bạch Mi Chí Tôn hiểu rõ, nhưng vẫn một mặt ửu sầu: “Lão gia hỏa, ngươi nói không sai, vốn chúng ta cũng định đem thanh kiếm kia cho hắn. Có điều cũng như lời hắn vừa nói lúc nãy, lão gia hỏa ở Trung Châu kia đã bắt đầu hành động, chúng ta lại không có bảo vật tọa trấn…”
“Tên kia sớm muộn cũng tới, có bảo vật lại có khác biệt gì, chẳng lẽ lão quái vật kia không có sao?”
Mỉm cười một tiếng, Hắc Nhiêm Chí Tôn bắt đắc dĩ lắc đầu: “Đến lúc đó, lão quái vật kia cầm Trung Châu thần kiếm tới đây, chúng ta vẫn không phải là đối thủ của hắn, chi bằng giờ này đem thanh kia kia đưa cho Thanh Sinh, để cho hắn vì đạo trong lòng mà chiến. Dù thắng hay thua, ít nhất cũng sẽ không tiếc nuối, ổn hơn nhiều so với đặt nó ở chỗ này!”
Mí mắt hơi run, Bạch Mi Chí Tôn trầm ngâm một lát, cũng thở dài, đồng ý gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta trước kai không có bảo vệ đạo trong lòng hắn, bức hắn đi tới bước này, bây giờ để hắn cầm đi thanh kiếm này, vì đạo trong lòng mà chiến, cũng coi đền bù sai lầm lúc trước của chúng ta. Đem thông đạo kết giới Thông Thiên các phong bế lại, không cho hắn đường đường chính chính lấy thanh kiếm này trước mặt chúng ta sao? Ha ha ha…Lão quái vật Trung Châu xuất hiện lại có thể làm gì, hắn cũng đã lấy đi rồi a!”
Bất giác mỉm cười một tiếng, dường như Bạch Mi Chí Tôn cũng đã nghĩ thoáng, nhưng rất nhanh hắn lại cau mày nói: “Nhưng làm thế nào…Hắn lại đi tới nơi này một cách thần không hay quỷ không biết chứ? Chẳng lẽ hắn có thể vào dưới mí mắt chúng ta?”
“Ha ha ha…Đến thanh kiếm hắn còn có thể lấy đi, quan tâm làm chi những việc nhỏ này? Không quan trọng!” Khẽ cười một tiếng, Hắc Nhiêm Chí Tôn quay người biến mất, rời khỏi nơi này: “Việc chúng ta nên làm bây giờ là phải liên hợp với cao thủ ba châu, chuẩn bị nghênh đón lão quái vật kia, mới là việc quan trọng nhất!”
Lông mày Bạch Mi Chí Tôn nhíu lại, hắn cũng bật cười gật đầu, sau đso cũng biến mất theo.
Nhưng mà, bất luận Song Long Chí Tôn hay là Đan Thanh Sinh đều không có phát hiện, một hiểu lầm vô cùng lớn xuất hiện giữa ba người bọn họ.
Song Long Chí Tôn cho rằng mình thua nên để Đan Thanh Sinh cầm thanh kiếm kia đi. Nhưng Đan Thanh Sinh lại cho rằng, hai vị Chí Tôn biết hắn sẽ đến nên cố ý đem thanh kiếm này dời đi, hai thanh kiếm này vẫn còn ở trong tay hai người bọn họ.
Lại thêm việc hai bên không phân được thắng thua, Hắc Nhiêm Chí Tôn lại kêu hắn rời khỏi. Hắn cho rằng, đây là sư tôn có ý muốn đuổi đi, hắn không thắng được song tôn, bọn họ sẽ không đem kiếm cho hắn, chỉ có thể ảm đạm rời đi!
Cuối cùng, bảo vật trấn Châu của Tây Châu Kình Thiên Kiếm này trở nên vô cùng mờ mịt. Đan Thanh Sinh cho rằng nó ở trong tay song tôn, song tôn lại nghĩ nó bị Đan Thanh Sinh cầm đi.
Thế nhưng, mọi người vạn lần không nghĩ tới, thanh kiếm này lại bị Trác Phàm nắm trong tay!
Chờ song tôn lần nữa trở lại đối diện chiến trường, bọn hắn kêu mọi người tản đi, cũng không có chuyện gì khác thường, nhìn thấy cảnh tượng như vật, Trác Phàm thở ra một hơi, trong lòng thầm mừng, hai bên đã hình thành hiểu lầm, hắn vốn là tên cướp chân chính, lại có thể đứng ngoài cuộc!
Mỉm cười lắc lắc đầu, Trác Phàm cảm than trong lòng.
Đừng nhìn quan hệ trước kia của ba người bọn hắn là thầy trò, nhưng sau khi mối quan hệ này tan vỡ, khi gặp lại nhất định sẽ xấu hổ. Ba người bọn họ vốn là hạng người cao ngạo, sẽ không tính toán chi li, giải thích cho nhau.
Nếu không, khi Đan Thanh Sinh nghe được Song Long Chí Tôn kêu hắn rời đi, sẽ quật cười tiếp tục truy vấn, không lấy được thề không bỏ qua, khi đó âm mưu của Trác Phàm chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.
Dù không lập tức làm cho Đan Thanh Sinh nghi ngờ, nhưng trước sau cũng sẽ hắn cũng sẽ trở thành đối tượng trọng điểm bị giám thị, chuyện lộ tẩy là điều sớm muộn.
Đáng tiếc, tên này quá kiêu ngạo, quá sĩ diện.
Không thắng, tức là không có tư cách cầm về thần kiếm. Vốn Đan Thanh Sinh nghĩ như vậy, mới không nói hai lời, quay đầu rời đi. Mới hình thành án thiên cổ kỳ oan này!
Ha ha ha…Như vây, lão tử có thể yên lòng tiêu dao tự tại nga!
Khóe miệng cười một tiếng, trong lòng Trác Phàm cười thầm, đắc ý nghiêng đầu.
Bọn người Dương Sát cũng cảm thấy kỳ lạ: “Ể, sao ngươi lại vui mừng như vậy?”
“Chúng ta dành được vị trí cao, chẳng lẽ ngươi không vui vẻ sao? Ha ha ha…” Lông mày nhíu lại, Trác Phàm vẻ đương nhiên qua lao nói.
Ách!
Không khỏi sửng sờ một chút: “Nhưng Chí Tôn đại nhân không phải đẫ sớm công bố rồi sao, sao bây giờ ngươi mới mừng rỡ như vậy?”
“Thì…ta phản ứng có chút chậm!” Con ngươi liếc trái liếc phải, Trác Phàm cười đùa một tiếng.
Khóe miệng nhịn không được hung hang run rẩy, bọn người Dương Sát không khỏi nhìn nhau một cái.
Bất đắc dĩ nhún vai, mọi người liếc nhìn nhau, cũng bật cười lắc đầu. Vị Trác quản gia này nhiều lúc cũng rất kỳ quái, hắn ở trong lòng mọi người, rất thần bí!
Tiếp đó, mọi người mọi người mang theo Trác Phàm trở về nghỉ ngơi, đợi thương thế hắn khôi phục, sẽ lên đường về tông.
Nhiệm vụ ở Song Long hội đã hoàn thành một cách viên mãn, đợi về tông nhận khen thưởng. Chỉ riêng Dương Sát ba vị cung phụng, đã chờ không kịp muốn mang tin tốt này về tông môn.
Ngay lúc này, một âm thanh già nua ghé vào tai hắn: “Ai, tiểu gia hỏa, mấy người này ngươi cũng nên đi về đi.”
Hắn sợ hãi quay đầu, một bóng dáng quen thuộc đặp vào mắt, chính là Đan Thanh Sinh.
“Tiền…tiền bối, sao ngài lại đến đây?” trong lòng căng thẳng, Trác Phàm nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt lộ ra nụ cười cứng nhắc.
Lão già này không lẽ là phát hiện cái gì, tìm lão tử để thăm dò.
Trong lòng Trác Phàm có chút e ngại, Đan Thanh Sinh bất đắc dĩ bật cười một tiếng, lắc đầu, thở dài: “Ai, cuối cùng vẫn thất bại, hai vị Chí Tôn sớm đã đề phòng ta, lão phu không lấy được thanh kiếm kia!”
“Ta thấy tiền bối lấy một địch hai, còn có thể làm cho song tôn bị thương, thật là lợi hại. Thanh thần kiếm này, trừ tiền bối, toàn bộ Tây Châu này, người nào có tư cách nắm giữ?” Vội dựng thẳng ngón tay cái, Trác Phàm vuốt mông ngựa lấy lòng. Nhưng trong lòng lại đang đáon mục đích Đan Thanh Sinh tới đây, âm thầm đề phòng.