Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1226 - Chương 1232: Qúy Trọng Người Trước Mắt (1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1232: Qúy Trọng Người Trước Mắt (1)

Một đôi mắt say mơ màng nhìn về phái hắn, Đan Thanh Sinh bật cười ra tiếng, khoát tay, cười mắng: “Tiểu tử thúi, đừng mẹ nói vuốt mông ngựa. Dù là đánh ngang hay là đánh thua, thì cũng không có tư cách nắm giữ thanh thần kiếm kia. Ai, cứ như vậy, trận chiến kia của lão phu sợ là dữ nhiều lành ít.” “Cái gì, tiền bối ngài còn một trận chiến?” Nhướng mày một cái, Trác Phàm hỏi dò.

Hơi gật đầu, Đan Thanh Sinh gật đầu, thở dài: “Đúng vậy, đệ nhất cao thủ Trung Châu, Bất Bại Kiếm Tôn. Lão phu tự hỏi, có thể vượt qua mười chiếu của hắn, đã rất không tệ!” “Cái gì...Thực của tiền bối vậy mà choir có thể cùng hắn chiến mười chiêu? Người kia rốt cục mạnh như thế nào?” Tròng mắt co rụt lại, ngữ khí Trác Phàm trị trệ, kinh ngạc nói: “Trung Châu đệ nhất cao thủ cùng Tây Châu đệ nhất cao thủ chênh lệch lớn như vậy sao?” Xùy cười một tiếng, Đan Thanh Sinh phun ra mùi rựu nồng nặc, nhìn về Trác Phàm, trịnh trọng nói: “Tiểu tử, ngươi còn trẻ, không khỏi có chút kiệt ngạo bất tuần. Nhưng người ngai nhớ kỹ, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiến! Đệ nhất Tây Châu có là gì, đi đến Tây Châu, ta chưa chắc có thể xếp vào mười hàng đầu!” Mí mắt hơi giật một cái.

Dù sao, Trác Phàm cũng là thánh Vực Ma Hoàng chuyển thế, cao thủ gì chưa thấy qua? Chỉ là vùng đại lục này, chênh lệch về thực lực lại lớn như vậy, thật là làm cho người ta kinh ngạc run sợ. Nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn, Đan Thanh Sinh cười một tiếng, nói: “Trên đại lục, chỉ có Trung Châu khác biệt so với bốn châu còn lại, người biết khác biệt về cái gì không? Hơi lắc đầu, Trác Phàm nói trong lòng, lão tử không phải người đại phương, làm sao lại biết những chuyện này! “Bố cục khác biệt!”

Đan Thanh Sinh đột nhiên ngưng tụ, thở dài nói: “Bốn châu còn lại, tông môn làm chủ, các đế quốc hàng năm đều phụ vụ cho tông môn. Dạng nhân tâm này dễ tụ dễ tán, không hình thành chiến lực. Dù sao nếu luận về chiến đấu, thì đế quốc có uus thế hơn hẳn.” Trong lòng run lên, Trác Phàm gật nhẹ đầu, nhắn lông mày trầm tư. Ứng ực một tiếng, Đan Thanh Sinh lại uống một hớp rượu, thản nhiên nói: “Nhưng Trung Châu không giống vậy, ở đó có một lão quái vật, một đế quốc to lớn, Kiếm Tinh Đế Quốc. Bất Bại Kiếm Tôn, lão tổ tông của Kiếm Tinh Đế Quốc, mấy ngàn năm thậm chí mấy vạn năm trước, liền sáng lập ra đế quốc. Trừ thực lực cường hãn cuả bản thân, bọn hắn còn không ngừng nuốt chửng những quốc gia cùng tông môn chung quanh, sau đó lan ra tới một châu đều là phạm vi của Kiếm Tinh Đế Quốc” “Cái gì...Toàn bộ một chậu đều là của đế quốc?” Mi mày hơi lắc một cái, trong lòng Trác Phàm kinh hãi vô cùng. Bây giờ hắn đã biết vì sao trung Châu mạnh như thế, bón chầu còn lại không thể so! Cái hiệu suất phát triển này, đế quốc là đơn vị, cơ quan quốc gia lực lượng, tất nhiên mạnh hơn

nhiều với tông môn năm bè bảy phái! Một đế quốc lại có thể xưng bá một chậu, tuyệt đối là vô cùng bá đạo. Ít nhất, bốn châu còn lại chưa xuất hiện qua, cũng không phải bọn họ không muốn, mà là không có người lãnh đạo kiểu hung như vậy, coi như người muốn hợp nhất lại lực lượng một châu, cũng không làm được! Thật sâu liếc nhìn Trác Phàm một cái, Đan Thanh Sinh nặng nề VỖ abx vai hắn, cười nói: “Tiểu tử, ta có thể nhìn ra, người là người làm chuyện lớn, thậm chí khí chất trên người người có chút giống lão quái vật kia. Lãnh đạo quần hùng, xưng bá một phương. Nhưng tiền đề là người phải nhanh chóng đề cao thực lực, Trung Châu bên kia đã bắt đầu hành động, còn không ít thời gian, nhưng ngươi còn quá trẻ, thời gian cho ngươi không nhiều!” “Ách, ngài nói cái gì, chuyện của Trung Châu, liên quan gì đến ta?” Không khỏi sững sờ một chút, Trác Phàm bộ dạng lưu manh quay đầu hỏi. Xùy cười một tiếng, Đan Thanh Sinh thản nhiên nói: “Lão quái vật kia từ một đế quốc nhỏ trải qua ngàn năm, cuối cùng thống nhất Trung Châu. Việc tiếp theo hắn muốn làm, đó là muốn biến đất đai trong thiên đại này trở thành vương thổ. Đến lúc đó, tất cả mọi người đều bị liên lụy vào, ngươi cũng sẽ không ngoại lệ! Coi như người muốn sống yên ổn, hai nữ oa kia có thể lẫn trốn sao, Thiên Vũ Đế Quốc sau lưng các nàng có thể lẫn trốn sao? “Ha ha ha. Tương lai của Tây Chầu nằm trong tay các ngươi. Ta hi vọng, người chuẩn bị sẵn sàng, không nên đợi đến lúc đó lại hối hận.” Cười khẽ một tiếng, Đan Thanh Sinh chậm rãi đứng lên, chuẩn bị rời đi: “Ai, trước khi đi, nên đi nói với hai nữ oa kia một tiếng, hi vọng mầm non của Tây Châu có thể trưởng thành nhanh chóng. Có thể ngăn lần tai nạn này hay không, mặc chi trời định đi!”

Mí mắt hơi run, trong lòng hắn ngưng trọng, chần chừ không quyết! Vốn hắn muốn tĩnh tâm tu luyện, sớm ngày trở về Thánh Vực, nhưng theo lời cảu Đan thanh Sinh, trận đại lạo bất kể lúc nào cũng có thể phát sinh này sẽ bao trùm hết năm châu.

Mình hắn không đáng lo, một thân một mình, muốn trốn chỗ nào cũng được, ai có thể làm gì được hắn? Nhưng mà đại nghiệp của Lạc gia, nếu bị cuốn vào trận loạn chiến này, rất khó thoát thân...Hắn phải chuẩn bị tốt mọi thứ, mới có thể an tâm rời đi a! Trong lòng trác Phàm âm thầm suy nghĩ, bóng người Đan Thanh Sinh dần trở nên mờ ảo, nhưng trong khoảnh khắc chuẩn bị biến mất, dường như nghĩ tới chuyện gì, hắn nhắc nhở nói: “Đúng rồi tiểu tử, ngươi cũng nên an bài thỏa đáng nữ oa kia, phải trân trọng người trước mắt!” “Xin tha, lão tử là Ma, sao lại vướn vào nhi nữ tình trường?” Biết Đan Thanh Sinh đang nhắc tới ai, khuôn mặt hắn đỏ lên, ồm ồm nói.

Bình Luận (0)
Comment