Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1227 - Chương 1233: Qúy Trọng Người Trước Mắt (2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1233: Qúy Trọng Người Trước Mắt (2)

“Ha ha ha...là Ma lại thế nào? Ngươi cũng là một con người, đừng làm chuyện mà bản thân phải hối

hận một đời!” Một tiếng trêu chọc thật dài, bóng người Đan Thanh Sinh cũng biến mất, rời đi nơi này. Trác phẩm bất đắc dĩ trợn mắt một cái, trong lòng lại thêm một phần phiền muộn. Lần từ biệt ở Song Long hội này, sẽ rất khó để gặp lại... Trong mắt lóe lên một tia đau thương, Trác Phàm thật sâu nahms mắt lại! Ba ngày sau, Trác Phàm tĩnh tọa tu luyện trong gian phòng của mình, tổng thể thương thế trên người đã tốt hơn nhiều. Mà trong lúc này, đệ tử những tông môn khác cũng ngo ngoe rục rịch lên

đường về tông. Các đệ tử Ma Hồn Tông, Kiếm Hồn Tổng trước khi trở về còn cố ý lại đây chào hỏi Trác Phàm, chúc hắn sớm ngay khôi phục các kiểu, sau đó cũng rời đi. “Trác Phàm, hôm nay ta cùng Sương Nhi phải về rồi, khi nào người mới khởi hành?” Bỗng nhiên,

một tiếng cười khẽ của nữ tử truyền tới, cửa phòng bị người mở ra, hắn nhìn qua, là Vĩnh Ninh. Nhíu mày, Trác Phàm thản nhiên nói: “Thương thế của ta chưa lành hẳn, chắc cũng phải đợi đến mười ngày nữa tháng nữa, mới có thể lên đường, phòng ngừa bất trắc!” “Phòng bất trắc? có người muốn hại ngươi sao?” Khẽ giật mình, vĩnh Ninh vẻ mặt kỳ quái nói. Vô thức cười một tiếng, Trác Phàm cười một tiếng, hắn thản nhiên nói: “Ta cũng không biết ai muốn hại ta, dù sao ta gây thù quá nhiều, cẩn thận một chút vẫn hơn!” Trầm ngầm nửa ngày, hai nữ đều gật đầu. Song Long hội lần này, Trác Phàm gây thù không ít, để phòng ngừa bị đánh lén trong bóng tối, cũng cần phải phòng bị vẹn toàn. Không thể lấy thân thể tàn tật, để bọn hắn có cơ hội lợi dụng. “Đã như vậy, bọn ta đi trước một bước.” Vĩnh Ninh hai nữ phất phất tay, cười xán lạn giống như hoa

đào, trong ánh mắt còn có một tia quái dị. Trác Phàm nhìn ra chút kỳ quái, suy nghĩ một chút, bóng gió nói: “Hai người các ngươi đi chỉ sợ không an toàn, muốn hay không chờ vài ngày, ta đưa các ngươi về!” “Thật sao?” Vĩnh Ninh khẽ giật mình, vui vẻ hỏi. Sương Nhi hung hang giật ống tay áo nàng, trừng liếc nàng một cái, lúc này Vĩnh Ninh mới khối phục tâm trạng, cười rực rỡ nói: “Không cần, bọn ta về cùng Khuynh Thành tỷ, trên đường có thể

hỏi thăm nàng một ít việc, làm sao để biết tâm tư của ngươi, nịnh nọt ngươi...Ô ô...” Vĩnh Ninh còn chưa nói xong, Sương Nhi khuôn mặt đỏ bừng vội che miệng nàng lại. “Huyền Thiên tông cũng đi?” Lông mày nhướng một cái, hắn trầm ngâm một lúc, trong đầu hiện lên lời nói của Đan Thanh Sinh, vội vàng cất bước ra ngoài. Hai nữ thấy vậy, không khỏi sững sờ, cũng vội vàng đuổi theo! Chỉ một lát, ba người đi tới điểm đặt chân của Huyền Thiền tông ở Song Long Viện, chỗ đó tụ tập một đám đệ tử Huyền Thieen tống, xem ra là chuẩn bị ra về. Chư nữ Thúy Nhược Hoa khi thấy Trác Phàm đi vào, cũng khẽ gật đầu, cùng nhìn về phía Sở Khuynh Thành. “Khuynh Thành tỷ, hắn tới...” Đan nhi kéo ống tay áo của Sở Khuynh Thành, nhỏ giọng nói. Thân thể hơi chấn động một cái, Sở Khuynh Thành chậm rãi xoay người, bắt gặp cặp lãnh mầu của hắn đang nhìn chăm chú nàng, nâng bước đi đến trước mặt hắn, hỏi: “Vết thương đã lành chưa?” “Đã khá hơn nhiều rồi, sao bây giờ mới hỏi, có chút muộn a?” “Ha ha ha...Trác quản gia không phải luôn một thân một mình, ghét nhất ồn ào sao? Sao bây giờ lại trách ta?” Nghiêm túc nhìn Trác Phàm, bất giác Sở Khuynh Thành cười ra tiếng. Hơi trầm ngâm một chút, Trác Phàm trịnh trọng nhìn về phía Sở Khuynh Thành nói: “Cho ta thời gian nữa năm, chuyện kia...Nữa năm sau sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn!” Nói xong, hắn quay người rời đi, không có một chút do dự, nhưng Sở Khuynh Thành lại đứng lặng tại chỗ. Sau đó, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, trong mắt xuất hiện nước mắt của sự hạnh phúc.

Sau đó nàng xoay người, uyển chuyển giống như hồ nước đang nhảy múa, đi vào bên người chúng tỷ muội. Mọi người xung quanh thấy cảnh này liền trợn tròn mắt, sao băng sơn mỹ nhân diệu dàng hiền thục của bọn họ giờ khắc này lại rộ ra tươi cười rực rỡ, hoạt bát hiếu động như vậy chứ? Tiểu tử kia, đã nói cái gì với nàng? “Khuynh Thành tỷ, ngươi sao vậy?” Đan nhi nhìn về Sở Khuynh Thành, thì thào hỏi. Vẻ mặt mừng rỡ nắm tay nàng, Sở Khuynh Thành có chút kích động, vui mừng nói: “Hắn vừa nói sẽ cho ta một đáp án, hắn rốt cục cũng...” Mọi người thấy vậy cũng một mặt mẻ mang, câu nói là có ý gì vậy? Chỉ có Sở Khuynh Thành hiểu rõ, đây là chuyện thật lâu lúc trước nàng có hỏi qua Trác Phàm, nhưng hắn trước sau vẫn không đối mặt với chuyện này! Tuyên Thiếu Vũ lạnh lùng nhìn tất cả, song quyền năm chặt, trong mắt lộ ra đầy vẻ ghen ghét! Nửa năm? Hừ, rất tốt...

Bình Luận (0)
Comment