Mười ngày sau, Trác Phàm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, hít không khí thật sâu, rồi lại thở ra, thần thái sáng láng, thương thế trên người hắn đã khỏi hoàn toàn. Tại ngoại môn, sớm đã tập trung đầy người, chin tên đệ tử của Ma Sát Tông cùng Dương Sát ba vị cung phụng. Bọn họ ở đây đợi thương thế của Trác Phàm tốt hơn, sẽ cùng nhau hồi tông. “Trác Phàm, chỉ thiếu mỗi người, hẳn là bấy giờ có thể lên đườn rồi!”
Đầy mặt ý cười nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt Dương Sát toát ra một tia hưng phấn: “Ta đã truyền tin về tông môn, nói hai tháng sau chúng ta về tới, chỉ là...Hắc hắc...Ta cũng chưa báo kết quả lần này cho bọn hắn biết!” Nhướng mày một cái, nhìn về nụ cười xấu xa của Dương Sát, rồi lại nhìn về bộ dạng nhịn cười của bọn người, xùy cười một tiếng: “Người làm như vậy, sẽ làm cho bọn hắn gấp chết!” “Ha ha ha...Để cho bọn hắn lo lắng mới thú vị, chúng ta ở chỗ này liều chết, bọn hắn chỉ ở trong tông chờ đợi tin tức, như vậy quá có lợi cho bọn hắn!” Không khỏi cười lớn một tiếng, Dương Sát dí dỏm nháy mắt mấy cái với Trác Phàm: “Ngươi lại sắp rời đi, không nhân cơ hội lần này trêu chọc đám lão gia hỏa kia, về sau sẽ không có cơ hội nữa. Dù sao chỉ cần chúng ta đem tin mừng lớn này về, cho dù bọn hắn có căm giận ngút trời, cũng sẽ dập tắt trong một lúc, đúng hay không?”
Liếc nhìn nhau, tất cả mọi người đều cười lớn một tiếng, không nói gì? “Trác Phàm, ngươi...Ngươi muốn rời khỏi Ma Sách Tông?” Đột nhiên lúc này, một giọng nữ kinh dị vang lên, Trác Phàm quay đầu nhìn qua, liền thấy hai nữ Vĩnh Ninh cùng Sương nhi vẻ mặt kinh dị nhìn về phía hắn: “Ngươi muốn đi đầu, ít nhất cũng phải cho ta một chỗ cụ thể đi chứ, nếu không bọn ta cũng không biết đi đầu tìm ngươi!” Mỉm cười một tiếng, ánh mắt hắn nhu hòa, thì thào lên tiếng: “Các ngươi không cần tìm ta, chờ ta trở về Ma Sách tông nói rõ một tiếng, rồi đi về nha! Ở Thiên Vũ, các ngươi cần tìm sao?” “Thật sao?” Không khỏi giật mình, hai nữ vui vẻ kêu ra tiếng.
Trác Phàm cười nhạt lắc đầu rồi lại gật đầu, xác nhận nói: “Tất nhiên” Hai nữ trong một lúc tâm hoa nộ phóng. Trác Phàm thật trở về Lạc gia, như vậy bọn họ có thể sớm chiều chung đụng, bọn họ không cần phải tiếp nhận nỗi khổ tương tự tha hương xa như vậy nữa! Chỉ là Sở Khanh Thành không có trở về cùng, hai nữ có chút tiếc nuối. Dù sao, nếu nói người xếp hạng nhất trong lòng Trác Phàm, sợ là khoong người có thể thắng qua Sở Khuynh Thành. Nữ tu dạng lại, lại không thể sớm chiều ở chung với Trác Phàm, cho dù là tình địch cạnh tranh với nhau, các nàng cũng cảm thấy vạn phần tiếc hận! Sở Khuynh Thành ung dung rộng lượng, sớm đã thâm nhập vào lòng hai nữ, các nàng cũng không ghét bỏ, nếu có thể chung chồng mà nói, người tỷ tỷ này cũng không tệ... “Được rồi, chúng ta lên đường!”. Không đợi hai nữ tiếp tục suy nghĩ, đã bị một tiếng hét lớn của Trác Phàm đánh gãy. Giương mắt nhìn mọi người rời đi, hai nữ không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo.
Nhưng chưa đi được mấy bước, thân thể Sương nhi bỗng dung trì trệ. “Sương nhi, ngươi sao vậy?” Vĩnh Ninh thấy vậy thì giật mình, vội vàng nâng nàng lên, hỏi. Trác Phàm thấy vậy, nhưng mày, đi đến bên cạnh hai người, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Không biết, chỉ là lúc nãy, trong lòng run sợ một hồi, bây giờ đã hết rồi!” Trong mắt hiện lên vẻ mờ
mịt, vẻ mặt Sương nhi cũng vô cùng nghi hoặc lắc lắc đầu. Ngay lúc nãy, nàng cảm nhận được một tian guy hiểm, giống như có người nào đến gần nàng, nhưng cảm gaics này rất nhanh lại biến mất, làm cho nàng kỳ quái một hồi. Trác Phàm cũng tĩnh tâm ngưng thần một chút, dò xét bốn phía, không phát hiện điều dị thường gì, cũng không để trong lòng. Chắc là...đây là vấn đề trong cơ thể Sương nhi, khi về điều dưỡng một hồi thì sẽ không sao! Tất cả mọi người cũng không coi đây là chuyện to tác gì, từ biệt Song Long Viện, đoàn người chuẩn bị khởi hành. Thế nhưng, Sương nhi lần nữa rung đôngj, kêu gọi đến từ nơi sâu xa... Đùng! Một tiếng vang thật lớn, giữa rừng rậm, một cửa đá ngàn năm đã bị rêu xanh bao trùm nổ ra. Chỉ trong một thoáng, từng luồng ánh sáng mặt trời chiếu qua sơn động tối tăm ẩm ướt kia, trong đó có hai bóng người, vẻ mặt mệt mỏi đứng dưới ánh nắng, trên mặt là sợ hãi xen lẫn vui mừng! “Nhị hoàng tử điện hạ, Vân gia tổ địa này, chúng ta cũng tìm được rồi! Ha ha ha...” Thở hổn hển từng ngụm, một người áo đen tu vi chỉ có Thiên Huyền cảnh nhìn về một tên thanh niên quần áo lam lũ, kinh hỉ nói. Khóe miệng hung hăng run rẩy, thần sắc trong mắt hắn điên cuồng, hơi gật đầu, nắm thật chặt tơ
lụa ố vàng trong tay không ngừng lay động: “Đúng vậy, tốn mấy năm, chúng ta cũng tìm được tới địa phương quỷ quái này” “Đại ca, phụ hoàng, chờ nhi thần phá giải bí mật của Vân gia tổ đại, tìm được Tây Châu đệ nhất nhân kia, nhất định sẽ phục hung thiên hạ của Vũ Văn gia chúng ta, trả thù cho các ngươi. Còn lão tam, tên hỗn đản bán nước cầu vinh như ngươi, cứ chờ cho lão tử, nagyf lành của ngươi sắp tận rồi, ha ha ha!” Thanh niên điên cuồng cười to, hai mắt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ phẫn hận Người áo đenở một bên nhìn, phun ra một ngụm trọc khí thật dài, hắn cảm động âm thầm gật đầu. Thái tử điện hạ năm đó thêu dệt nên lời hoang đường, để cho nhị hoàng tử này đến báo thù. Dù sao có cừu hận, mới có động lực! Bọn họ những thủ hạ này, chỉ là cấp dưới của thái tử điện hạ, bản thân cũng cùng đương kim hoàng đế Vũ Văn Thông không có thù lớn gì. Sau khi thái tử điện hạ chết, cho dù là người trung thành tuyệt đối, những năm này bị cả nước truy sát, căm giận thù hằn cũng bị ma diệt hết. Chỉ riêng nhị hoàng tử vẫn một mực tìm kiếm nhóm người của Vân gia tổ đại, kinh lịch qua biết bao gian nguy vẫn có thể chống đỡ đi tiếp. Cuối cùng ở bên cạnh hắn, chỉ còn chính mình. Có thể nghĩ tới, nhiệm vụ này vốn là gia cho bọn thủ hạ bọn hắn làm, bọn hắn sớm đã từ bỏ. Nhưng vị nhị hoàng tử này, có thể kiến trì đến bây giờ, đế quốc không còn, thể không bỏ qua! Nghĩ tới đây, người áo đen có chút khâm phục nhị hoàng tử này, tuy ngọn nguồn bên trong hắn không biết gì cả, cứ mơ mơ màng màng! Hơi ngẩng đầu, người áo đen nhìn về xa xa phía trước, dẫn đầu đi: “Nhị hoàng tử điện hạ, thuộc hạ
đi dò đường phía trước, ngài theo sát phía sau, cẩn thận một chút!” “Được, làm phiền, Hắc ưng”
Hơi gật đầu, tròng mắt nhị hoàng tử ngưng tụ, theo sát phía sau. Trải qua mấy năm gian khổ, nhị hoàng tử này đã trút xuống vẻ ngạo khí xốc nổi của con cháu hoàng thất, trở nên thành thục hơn rất nhiều! Thấy cảnh này, người áo đen vui mừng, cười sáng lạng nói: “Nhị hoàng tử điện hạ, ngài quá khiêm tốn rồi, ta vốn là thuộc hại của ngài, đay là việc ta nên làm!” “Ai, ngươi quá tự coi nhẹ mình. Hắc Ung, nếu không có người giúp đỡ, bản điện cũng sẽ không đi
đượ đến đây!” Một đường theo sát, dưới chân gập nghềnh, nhị hoàng tử cảm thán: “Vì tìm Vân gia tổ đại, chúng ta đã trải qua bao nhiêu gian nan trắc trở, trận pháp bẫy rập cơ quan cản đường, chết biết bao người, chạy biết bao người? Hiện tại ta là một người cô đơn, cũng chỉ còn người một đường làm bạn, đồng sinh công tử. Từ nay về sau, người ta chính là huynh đệ!” Thân thể trì trệ lại, hốc mắt người áo đen có chút đỏ bừng, trong lòng ê ẩm, Hắn không dám nghĩ tới, bọn họ theo sự phân phó của thái tử, đem nhị hoàng tử này coi như quấn cờ, vậy mà nhị hoàng tử lại đối đã với hắn tốt như vậy. Trong lòng hắn hổ thẹn vạn phần, hắn muốn đầu đuôi ngọn nguồn báo ra hết thảy, miễn cho nhị hoàng tử vì muốn báo thù, mà tiếp tục làm khổ bản thân! Nhấn tâm là thịt, coi như hắn là tử sĩ của thái tử, nhưng tiếp xúc cùng nhị hoàng tử nhiều năm như vậy, tấm cũng có xu hướng nghiêng về hắn.
Hắn không đành lòng nhìn chủ nhân mới này vì thù hận không đáng mà đi vào đường chết, xảy ra
chuyện ngoài ý muốn! Nhưng nếu như vậy, thì kế hoạch của thái tử... “Nhị hoàng tử điện hạ...” Trong lòng do dự, nội tâm Hắc Ưng vô cùng mâu thuẫn, bước chân hắn chậm chạp, mi mày nhăn nhó, như đang muốn nói cái gì... Vậy mà, giờ khắc này, dưới chân hắn lại đạp hụt một cái, lao thẳng về trước. Bịch! Một tiếng vang nhỏ phát ra, bóng dáng Hắc Ưng đã biến mất trong hang động, nhị hoàng tử giật
mình, đuổi bước lên phía trước: “Hắc Ung...” Không đợi hắn đi bao xa, lại bịch một tiếng, đã không thấy bóng dáng! Mà tại vị trí chỗ hai người họ biến mất, là một cái hố đen rộng lớn, dường như có thể thôn phệ tất cả mọi thứ.