A...A...
Hai tiếng thét thảm thiết vang vọng trong không gian, thân thể nhị hoàng tử cùng Hắc Ứng rung động không ngừng, lớn tiếng hô to, bọn hắn nhìn về bốn phía, là một vùng tối tăm, trong lòng càng hoảng sợ. “Hắc Ưng, ngươi có thể ngự không phi hành không?” Nhị hoàng tử cả kinh hỏi. Lắc mạnh đầu một cái, Hắc Ứng cũng hoảng sợ vô cùng: “Không thể, cái hang động này quá kỳ lạ, thuộc hạ dù sao cũng là cao thủ Thiên Huyền cảnh lại vẫn không cách nào bay lên được. Mà chúng ta cũng không thể đoán được tại sao chúng ta lại bị ném tới đây!” “Xong rồi, hang động sâu như vậy, nếu bị rơi xuống chắc chắn thịt nát xương tan, mạng ta xong rồi, trời muốn diệt ta!” Nhị hoàng tử bị thương lên tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng. Hắn còn chưa báo thù thành công, sao có thể chết đi như vậy? Hắc Ưng cũng quay đầu nhìn về phía hắn, bất đắc sĩ thở dài một tiếng, do dự một lúc lâu, dường như hắn muốn nói điều gì, nhưng vẫn còn đang suy nghĩ một chút. Thở tra một hơi thật dài, Hắc Ưng trầm ngâm một chút, nói: “Nhị hoàng tử điện hạ bớt giận, mấy năm nay ngài đã gắn hết sức. Nếu bệ hạ cùng thái tử điện hạ ở dưới cửu tuyền biết chuyện này, bọn hắn cũng sẽ rất vui lòng!”
“Làm sao vui được, quốc gia không ra quốc gia, cơ nghiệp Vũ Văn gia rơi vào tay người ngoài, ta còn chưa thể lấy về. Nếu phụ hoàng cùng đại ca biết, bọn họ sao có thể vui được?” Hai tay vô thức xoa con người, nước mắt hắn chảy ngang, bị thiết nói: “Là do ta không có bản lĩnh đoạt lại cơ nghiệp tổ tiên , là ta có lỗi với sự hậu ái cuả phụ hoàng và đại ca!”. Nhị hoàng tử khóc nức nở, thanh âm tuyệt vọng vang vọng bên tai Hắc Ưng, bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, hắn nhắm lại hai con người, chờ thời khắc cùng nhị hoàng tử xuống hoàng tuyền! Có lẽ chỉ có như vậy, hắn mới có thể báo đáp tình nghĩa này...
Ông!
Nhưng mà, ngay tại lúc này, âm thanh không gian ba động vang lên. Ngay sau đó, thần thể hai người bỗng trở nên chậm chạp, sau đó không thể tin nổi mà phiêu phù giữa không trung. Hai người sững sờ, vẻ mặt kỳ dị liếc nhìn nhau, trong lòng bọn hắn lo sợ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra! “Ta là một trong Thập để thời Thượng Cổ, một tia tàn thức của Vân gia lão tổ Vân Đế, ở nơi này thủ hộ tộc nhân ta cuộc sống an ổn. Các ngươi là con cháu tộc ta, đến đây bái phỏng sao?” Đột nhiên, một âm thanh định tại nhứt óc vang vọng bên tai hai người, chấn động đến mức làm cho lỗ tai bọn họ muốn nứt ra. Sau đó, trước mặt hai người bỗng nhiên xuất hiện một hư ảnh màu trắng cao khoảng hai trường, nhìn kỹ là một lão giả tiên phong đạo cốt. Mái đầu bạc trắng như thác rủ xuống, mặt mũi hiền lành, toàn thần tiên khi lượn lờ. Giữa hư không, xuất hiện từng luồng tiến quang lượn lờ. Tựa như chúng tinh khủng nguyệt, ngôi sao chuyển động qua lại. Thần bí thâm thúy không nói ra được!
Hai người nhị hoàng tử chăm chú nhìn qua, bọn hắn trợn tròn mắt, kinh ngạc đến mức không nói ra lời. Người này là ai mà lại giống như thần linh giữa thiên địa, chưởng không vạn vật, đến ngôi sao cũng phải lưu chuyển trên tay người này, ngưu bức như thế, rốt cục người nọ là ai? Đừng nói tới Trác Phàm kia phá hủy toàn bộ đế quốc của bọn hắn, cho dù phõng nhãn toàn đại lục, có thể tìm thấy nhân vật cường hãn như thế sao? Cho dù là Đan Thanh Sinh Tây Châu đệ nhất nhân kia, đoán chừng cũng không có để tư cách để người ta một chương bóp chết. Tổ địa Vân gia thế mà lại cất giữ một cao thủ đáng sợ như vậy, mẹ nó thật quá khó tin! Tròng mắt hung hăng co rụt lại, nhị hoàng tử cùng Hắc Ưng nhìn nhau, trong lòng hoảng sợ! Nhìn bọn hắn như vậy, đột nhiên Vân Đế kia nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi là người của tộc ta, đến đây bái phỏng lão phu có gì phải khó xử, nếu là người tộc ta, sẽ được che chở bình an mà đến. Nếu không phải, tuej tiện xông vào cấm địa, sẽ chôm xương ở đây vĩnh viễn, chuộc lại lỗi lầm các ngươi tự tiện xông vào nơi đây!” Không khỏi giật mình, trong lòng hai người nhị hoàng tử cũng vô cùng sửng sốt, nguyên lai Vân gia tổ địa này, chỉ có người nhà họ Vấn mới có thể đi vào, người khác nếu tới đó đích xác là tìm chết! Trong một lúc, hai người đầy đầu toát ra mồ hôi như thác, con ngươi nhị hoàng tử xoay chuyển trái phải, vẻ mặt chân thành, không biết xấu hổ nói: “Lão tổ tông, ta là con cháu Vân gia, ta tên Vân Dũng!” Gương mặt không nhịn được co rúm lại, Hắc Ung bất đắc dĩ nhìn nhị hoàng tử, thở dài.
Vị hoàng tử này lật mặt cũng quá nhanh, trong nháy mắt đã quên nguồn quên gốc, ngay cả họ tên của mình cũng đổi, mấy năm này bị đế quốc truy nã, đã sớm đem cái ngạo khí hoàng gia kia mài đi, trở nên khôn khéo hơn rất nhiều.
Chỉ cần có thể giữ lại mạng sống, mấy chuyện lừa dối này hắn cũng không quan tầm! “Lão tổ tông, ta cũng là con cháu Vân gia, ta tên Vân Ưng!” Hắc Ưng cũng vội ôm quyền, dựa theo lời của chủ tử mà nói theo.
Liếc nhìn bọn họ thật lâu, Vân Đế mới xùy cười một tiếng: “Có phải Vân gia đệ tử hay không, lời các ngươi nói không tính, đợi lão phu xem rõ mới tính!” Vừa dứt lời, trong mắt Vân Đế ngưng tụ, một đạo ánh sáng trắng đen phát ra trên người hắn, rọi vào thân thể hai người bọn họ.