Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1292 - Chương 1301: Trần Kiều Binh Biến

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1301: Trần Kiều binh biến

Tê!

Hung hăng hít một ngụm khí lạnh, tất cả mọi người nghe thấy câu này đều trợn tròn mắt. Đây là tạo phản a, mới vừa đánh một tòa tổng môn của kẻ địch, bây giờ lại muốn đánh cả tổng môn của mình. Tất cả cao thủ Ma Sách Tông SỢ nagy cả nằm mơ cũng không nghĩ tới, lần xuất tông này, quay về liền biến thành phản đồ: Mặc dù mọi người đều là mà đạo tu giả, nhưng độ trung thành đối với tông môn vẫn có, trong một lúc khó mà tiếp nhận việc này.

Đừng nói là bọn họ, liền đến ngat cả những người ngoài là bọn người Hàn Thiên Ảnh sau khi nghe những lời lớn mật của Trác Phàm, cũng sợ tới ngày người. Sau đso, nàng chậm dời bước đi vào trước người Sở Khuynh Thành, ngây ngốc thấp giọng thì thầm: “Sư muội, nam nhân của ngươi thật bá đạo, tổng môn của mình nói phản là phản, còn muốn mang theo một đám trưởng lão cug phùng cùng phản với hắn? Đoán chừng bọn họ đang hối hận, giống như ngu ngốc bị lão công của người đùa bỡn trong lòng bàn tay!” “Sự tỷ, Trác Phầm không phải là người truy cầu danh lợi, hắn là đang tự vệ” Bất đắc dĩ lắc đầu, Sở Khuynh Thành thở dài. Trầm ngâm một hồi, Hàn Thiên Ảnh cũng gật đầu: “Cũng đúng, giả truyền ý chỉ của tông chủ, phát động cuộc chiến giữa hai tông, vốn đây là tooin không thể nào tha thứ, chết là cái chắc. Nếu bây

giờ hắn không làm phản, thì cũng sẽ bị Ma Sách Tông truy sát. Chỉ là mọi người đều hiện chuyện này, nhưng đều không có quả quyết như hắn, hắn là người biết mình nên làm cái gì. Nào giống Khuế Lang nhà ta, cho dù cho hắn gan hùm mật gấu, hắn cũng không dám làm như vậy!” Cười khẽ một tiếng, Sở khuynh thành đạm mạc gật đầu, sau đó nhìn về bóng người cao ngất của Trác Phàm cùng khuôn mặt kiến nghị kia, trong mắt toát ra nồng đậm yêu thương! Phu quân của Sở khuynh Thành nàng, nhất định là một bật anh hùng phóng khoáng. Bất luận trong tình cảnh nào, trong mắt hắn cũng chưa bao giờ hiện lên vở thất bại mù mịt. Lạnh lùng quét nhìn mọi người một chút, thấy bọn họ đang do dự, trong lòng hắn thầm hố, đạm mạc mở miệng: “..Nếu mọi người có thể giải quyết trong hòa bình, ta cũng không muốn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Mọi người cũng biết, ta vốn muốn rời khỏi Ma Sách Tông, cũng không muốn tranh danh đoạt lợi. Nhưng mà, ai muốn lấy mạng lão tử, cũng không thể nào, đây là ranh giới cuối cùng của lão tử, đã đủ thấp nga!” Liếc nhìn nhau, con ngươi mọi người nhìn quanh, không nói gì, cũng không biết bọn họ đang suy nghĩ gì. “Ta biết trong lòng các ngươi muốn để một mình lão tử gánh vác!”

Dường như đã đoán được ý nghĩ của bọn hắn, vẻ mặt Trác Phàm bình tĩnh lên tiếng: “Biện pháp này không phải lão tử không nghĩ qua. Vốn những chuyện lần này, đều vì một mình ta, ta hẳn nên gánh chịu mọi chuyện. Nếu một mạng của lão tử có thể cứu hết mạng của các ngươi, vậy thì ta cũng chết đúng chỗ. Nhưng mà, các ngươi suy nghĩ một chút, lấy tính nết của Tà Vô Nguyệt, hắn sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?”

Thân thể chấn động, mọi người nghe xong lời này của Trác Phàm, vẻ mặt còn mang hi vọng, bỗng chìm nghỉm xuống. Lạnh lùng quét nhìn tất cả mọi người, Trác Phàm hét lớn một tiếng: “Tà Vô Nguyệt tàn bạo lãnh huyết, toàn tông đều biết. Hắn sẽ cho phép những người các ngươi mượn dùng quyền lợi của hắn, mượn danh nghĩa tông môn, triển khai đại chiến còn sống sao? Đây là sựu khiêu chiến đối với quyền thế của hắn, lonhf dạ hắn có bao nhiêu nhỏ mọn, các ngươi còn rõ hơn ta!” “Nhưng mà, đây không phải do ngươi...”. “Đúng vậy, là do ta giả truyền ý chí của hắn!”

Có người đứng lên, nhát gan chỉ hướng Trác Phàm, cũng bị hắn đánh gãy: “Nhưng các ngươi cũng phải hiểu, trưởng lão cung phụng của nội môn kia sao lại không cùng các ngươi ra ngoài? Hừ...Tình cảnh bây giờ, Tà Vô Nguyệt đã mất đi tín nhiệm với các ngươi. Tuy bây giờ hắn không thể làm gì các ngươi, nhưng đừng quên, hiện tại Ma Sách Tông có 10 ngàn thánh linh thạch, không tới trăm năm, không biết sẽ bồi dưỡng ra bao nhiêu trưởng lão cung phụng thay thế các ngươi!” “Mà các ngươi cũng đừng quên, các ngươi là trưởng lão cung phụng của tạp dịch phòng ta, sớm đã cso liện hệ mật thiết với ta, muốn trốn cũng trốn không thoát. Tà Vô Nguyệt coi ta là kẻ phản loạn, như vậy các ngươi ai cũng chạy không được, sớm muộn cũng sẽ bị thanh trừ, Ma Sách Tông vẫn như cũ là thiên hạ của nội môn cùng Thạch cung phụng. Vất vả nhiều năm như thế, mới có thể nắm quyền, liền phải nhường ra, còn gặp kết cục không tốt. Như vậy, các ngươi cam tâm không?” Thân thể chấn động mạnh một cái, mọi người khi nghe xong lời dõng dạt hổ quát của Trác Phàm, trong mắt cũng hiện lên vẻ không cam lòng cùng phẫn hận!

Đúng lúc này, Bạch cung phụng đứng dậy, cất cao giọng nói: “Lần hồi tông này, không thể dùng kế sách trì hoãn, bởi bây giờ chúng ta đã có tuyệt đại ưu thế. Lần đại chiến Huyền Thiên Tông này, thực lực của Lạc gia đã rõ như ban ngày, lại thêm tiểu công tử nhà Trác quản gia. Có thể nói, bây giờ chúng ta đang nắm giữ chiến lực mạnh nhất. Nếu tông chủ không cho chúng ta câu trả lời chắc chắn, bỏ qua lần này, thì chúng ta nhất định phải đứng lên. Nếu như cứ do dự thiếu quyết đoán, lòng dạ đàn bà, cũng sẽ chỉ chết oan uổng, thủ đoạn tàn nhẫn của Tông chủ, mọi người cũng rõ như ban ngày!”. Trong lòng run lên, sắc mặt mọi người trở nên nghiêm túc, hơi gật đầu, trong mắt tràn đầy chiến ý. Theo lời nói của thích cung phụng, bọn họ cũng phát hiện, thì ra chiến lực bây giờ của bọn họ

mạnh như vậy, muốn đánh tông môn của mình sẽ như ăn sáng. Nhưng mà, nếu bỏ lỡ thời cơ lần này, không có trợ lực của Lạc gia, Tà Vô Nguyệt muốn tiêu diệt từng người bọn họ, bọn họ chỉ có thể như cá trên thớt, mặc người chém giết! Cho nên, bây giờ cũng không phải là thời điểm do dự! Nhìn thấy biểu tình của tất cả mọi người đã trở nên kiên nghị, Thích cung phụng quay đầu nhìn Trác Phàm một cái, lại nhìn về phía mọi người, cười khẽ một tiếng: “Huống hồ, trước kia Trác quản gia chiến một trận cùng tông chủ Huyền Thiên Tông, các vị cũng thấy rõ rang. Lão phu cảm thấy, cho dù không có sự uy hiếp của Tà Vô Nguyệt, Trác quản gia cũng là lựa chọn tốt để làm tông chủ a, ha ha ha..." “Tham kiến Trác tông chủ!” Não của mọi người Ma Sách Tông xoay chuyển rất nhanh, biết sắp tạo phản, lập tức cúi người. Tựa như chiến loạn trong đế quốc, trước khi đại tướng tạo phản sẽ xưng đế, danh chính ngôn thuận!

Lông mày nhíu lại, Trác Phàm liếc Thích cung phụng một cái, hai người nhìn nhau, hắn cười lớn

một tiếng, nghiêm túc lên, hơi vung tay cất cao giọng: “Mọi người nghe lệnh, xuất phát, phản công Ma Sách Tông, không được sai sót!” “Vâng!” Mọi người ôm quyền, trong mắt tràn đầy chiến ý, so với lúc tiến công Huyền Thiền Tông còn mãnh liệt hơn. Dù sao, trận chiến này tuy là nội chiến, nhưng bọn hắn tuyệt không thể thua! Dương Sát thấy cảnh này, khẽ vỗ cái trán, bất đắc dĩ thở dài: “Ai da, Vô Nguyệt a, ai bao người bình thường tạo nghiệp. Trách mắng bọn hắn nặng nề như vậy, hiện tại thì tốt rồi, người ta đã bắt đầu làm phản, người còn làm xuân thu đại mộng xưng bá Trung tam tông. Ai, không biết nên cứu người

như thế nào đây!” Bất đắc dĩ lắc đầu, Dương Sát cũng vội đuổi theo thân ảnh của đám người, lông mày còn đang nhíu chặt lại, giống như đang suy nghĩ biện pháp. Trác Phàm cùng Tà Vô Nguyệt có giao tình không cạn cùng hắn, hai người này, nên giúp ai đây? Này chính là Trần Kiều binh biến, Hoàng bào gia thần, Quân Vương Vô Đạo, Thiên Hạ Cộng Trúc... Một chỗ khác, kết giới của Ma Sách Tông, một tiếng vang nhỏ kêu lên, cửa lớn kết giới từ từ mỏe ra, Tà Vô Nguyệt vẻ mặt hớn hở, còn không hay biết ngai vàng tông chủ của hắn đã lung lay sắp đổ. “Tông chủ hồi tống!” “Tông chủ hồi tông!”

Hai tên đồng tử, vội chạy một vòng trong tổn môn, thông báo tin vui này. Tà Vô Nguyệt cũng đắc chí hài lòng, một bộ xuân phong đắc ý, hiển nhiên ở bên ngoài được vuốt mông ngựa như thế, hắn

vô cùng thoải mái! Thế nhưng còn chưa đi hai bước, lông mày hắn nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, nhìn quanh hai bến, kỳ quái nói: “A, sao hôm nay tông môn quạnh quẽ như vậy, rất ít người a!” “Tông chủ...Tông chủ...”.

Đúng lúc này, từng tiếng la hét truyền tới, Thạch cung phụng mang theo không đến 100 trưởng lão cung phụng bay tới, nhìn thấy Tà Vô Nguyệt, vội vã khom người cúi đầu, cung kính nói: “Cung chủ hồi tống, lão phu mang theo tất cả trưởng lão cung phụng của nồi môn nghênh đón trẻ, thứ tội thứ tội, ha ha ha...”. Nhướng mày một cái, Tà Vô Nguyệt dõi mắt nhìn mọi người, nghi ngờ trong mắt càng đậm: “Chuyện gì xảy ra, sao lại có mấy người các ngươi? Những người khác đầu, trưởng lão, cung phụng, còn có đệ tử, chạy đi đâu rồi?” “Ách, tông chủ, không phải người để Trác quản gia dẫn bọn hắn đi sao? Bây giwof bọn hắn còn chưa hồi tổng a!” Không khỏi sững sờ, Thạch cung phụng giả bộ khó hiểu hỏi. Trừng mắt một cái, vẻ mặt Tà Vô Nguyệt kinh hãi: “Trác Phàm? Không phải hắn đi rồi a? Sao lại còn trở lại? Còn nữa, ta lúc nào để hắn mang theo cung phụng trưởng lão rời tông?” “A? Đây không phải mệnh lệnh của ngài sao? Nhưng hắn cầm lệnh bài tông chủ của ngài mà?” Làm bộ sững sờ, Thạch cung phụng phụ vuốt chòm râu, nhẹ giọng nỉ non: “Này là chuyện lớn a, Trác quản gia cầm lệnh bài của ngài, dẫn theo toàn tổng cao thủ, đệ tuer, cung phụng dẫn đi rồi.” Nói rồi, Thạch cung phụng nhìn về sắc mặt âm trầm của Tà Vô Nguyệt, thấy hắn nắm chặt song

quyền, trong mắt lộ ra sát ý, không khỏi xùy cười một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment