Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1296 - Chương 1305: Viên Lão Đến 2

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1305: viên lão đến 2

Bạch cung phụng còn chưa nói xong, Tà Vô Nguyệt đã trừng mắt, tức giận rít gào lên: "Cái gì? Ngươi lại dám mang cao thủ tông môn, tự tiện đi phát động đại chiến hai tông? Ngươi là cái thá gì, đại sự như thế cũng dám tự ý làm chủ? Người đầu, bắt tên nghịch tặc này lại cho ta, sinh tử bất luận. Có kẻ nào dám không tông mệnh, giết không tha!" Nghe được lời này, Dương Sát giật mình, vội vàng xuất ra vài kiện linh binh linh giáp cao giai, cuống cuồng nói: "Vô Nguyệt, người đừng kích động, người nghe ta nói, đây là chiến lợi phẩm lần này của chúng ta, chúng ta vét sạch cả Huyền Thiên Tông đó, đó là đại thắng lợi a." Thế mà, còn không đợi hắn nói xong, Tà Vô Nguyệt đã hung hăng vung lên ống tay áo, đẩy hắn sang chỗ khác, hai mắt đỏ bừng gầm lên: "Cút!" Hắn lúc này so với lúc trước, lại trở nên càng thêm cuồng loạn, oán độc nhìn Trác Phàm nói: "Tội đi quá giới hạn, đại nghịch bất đạo, hôm nay tội của Trác Phàm không thể tha thứ, tất phải chịu cực hình, ta không cho phép ai cầu tình, nếu không tất cả cùng tội!" Tiếng gào thét của Tà Vô Nguyệt vang vọng bên tai tất cả mọi người, Dương Sát bất đắc dĩ thở dài, nhưng chỉ đành cúi thấp đầu. Âm Sát cùng Quỷ Sát cũng vậy, nhưng không đành lòng nói trắng ra cho hắn biết, Tà Vô Nguyệt à, ngươi có biết không, Dương Sát làm vậy, không phải cầu tình cho Trác Phàm, mà đang cứu con lợn người đó! Bây giờ thế lực sau lưng Trác Phàm lớn bao nhiêu, sao người lại không nhìn ra vậy? Ai, quả nhiên

thấy lợi tối mắt mà. Thạch cung phụng cũng thở dài. Bây giờ Tà Vô Nguyệt đã triệt để bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc, mất hết cmn năng lực phán đoán, hắn vậy mà không nhìn ra, tông môn đã không thuộc về hắn. Trước kia hắn có cái danh tông chủ, có thể tùy ý đùa bỡn trưởng lão cung phụng trong lòng bàn tay, thăng bằng các thế lực. Nhưng bây giờ, trong mắt mọi người đã không có hắn, sẽ không để hắn muốn nói gì thì phải làm đó. Giờ khắc này, nếu còn cùng hắn đứng chung một chỗ, chỉ có thể là tự chịu diệt vong! Thạch cung phụng nhẹ nhàng vuốt cuột chòm râu, đã đang nghĩ đến con đường rút lui... Bạch cung phụng chợt lên tiếng nói: "Chúng ta đều cho rằng Trác quản gia càng thích hợp làm tông chủ hơn Tà Vô Nguyệt, ngài ấy công đương đại, lợi đời đời, mong Trác quản gia đừng chối từ!" Trác Phàm khẽ gật đầu, kiên định nói: "Tốt, vậy động thủ đi!" Vừa dứt lời, Bạch cung phụng vui mừng hét lớn: "Người đâu, bắt Tà Vô Nguyệt lại!" Trưởng lão cung phụng còn lại nghe thế liền cùng nhau xuất ra khí thế cường hãn, tất cả trực chỉ Tà Vô Nguyệt. Tà Vô Nguyệt khẽ giật mình, lại ngày người, đây là có chuyện gì, sao đám già này dám động thủ với hắn, muốn tạo phản sao? Đến tận lúc này, dường như hắn mới phát hiện, địch nhân của hắn không chỉ có một mình Trác Phàm, mà còn có những trưởng lão cung phụng sớm đã thay lòng đổi dạ này. Thấy địch nhân khí thế hung mãnh xông tới, một tên trưởng lão nội mốn ngưng trọng nhìn về phía Thạch cung phụng, trưng cầu ý kiến: "Thạch cung phụng, chúng ta nên làm gì đây?"

Thạch cung phụng quả quyết nói: "Nơi thị phi, chạy là thượng sách!" Nói rồi, hắn nhấc chân muốn rời đi, cao tầng nội môn còn lại cũng biết thời thế không nghiêng về mình, nên cũng không còn dám đi quản nhân sự bực này, đều ào ào chạy theo Thạch cung phụng, muốn xa cách nơi này. Chỉ để lại một mình Tà Vô Nguyệt giữa vòng vây, chờ đợi những người đã từng là thủ hạ đắc lực của hắn, hung hăng tóm hắn lại! Dương Sát thì ngồi liệt trên mặt đất, cười khổ không thôi. Vô Nguyệt à, huynh đệ ta vừa mới tạo cho ngươi một cơ hội hoà giải, là chính người quá cố chấp bảo thủ, bây giờ mọi người triệt để vạch

mặt, ta chịu, không cứu người được, người tự giải quyết cho tốt đi! Ngay khi tất cả mọi người sắp động thủ, thì đột nhiên, một đạo thanh sắc quang mang bao phủ tất cả mọi người lại. Mọi người khẽ giật mình, kinh hãi cùng kêu lên: "Khô Vinh lĩnh vực, Khô Vinh ngũ lão?"

Đồng thời, một tiếng hét lớn già nua vang lên: "Tất cả dừng tay cho lão phu!" Tất cả mọi người sững sờ, quay đầu lại, liền thấy một bóng người đang từng bước đi tới, vẻ mặt hắn nghiêm túc. "Viên lão?" Trác Phàm khó tin thốt lên. Thạch cung phụng hơi nhíu mày lại, kinh nghi nói: "Hắn là ai, bình thường ta chưa từng gặp!" Lúc này, một tên trưởng lão nội môn tiến đến, khinh thường nói: "Bẩm Thạch cung phụng, là một quản sự cảu tạp dịch phòng, là lão đầu hay điểm danh thay Trác Phàm, suốt ngày cáo mượn oai hổ, không có gì đâu!"

Sau đó, trưởng lão kia lắc mình một cái, trong nháy mắt đi đến trước mặt Viên lão, mũi vểnh lên trời nói: "Lão tạp dịch, chuyện của nội môn, từ lúc nào cần người để ý tới, còn không mau cút đi?" Viên lão cười đầy khinh miệt nói: "Ha ha ha... chuyện của nội môn, lão phu không quan tâm, nhưng người cai quản chỉ biết bo bo giữ minh, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ còn làm ra chuyện kiểu như vì báo thù cho tông chủ mà dẫn ngoại địch nhập tông, khiến cho tông môn lầm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Lão hủ còn muốn sống thêm mấy năm ở chỗ này, nên không thể không quản!" Người trưởng lão kia hơi đỏ mặt lên, nghe Viên lão điểm phá tâm tư của bọn họ, càng thêm thẹn quá hoá giận, mắng to: "Đây đều là chuyện của cao tầng, không tới phiên tên tạp dịch như người khoa tay múa chân, cút ngay cho ta!" Nói rồi, người kia nâng lên một chưởng, hung hăng vỖ xuống Viển lão! Một bàn tay, bao hàm ba phần công lực của Hóa Hư cảnh, nếu cái thân Đoán Cốt cảnh của Viên lão phải nhận lất, kết cục chắc chắn là hồn phi phách tán. Đương nhiên, đó là nếu như hắn thật sự chỉ là Đoán Cốt cảnh...

Bình Luận (0)
Comment