Hỏng bét, quá coi thường tiểu tử này rồi! Thạch cung phụng trừng lớn mắt, sắc mặt trầm xuống thật sâu, một trái tim đang điên cuồng bịch bịch đập mạnh, nhìn những cặp mắt băng lãnh trước mặt, hắn bất giác nâng tay áo lên, chà chà mổ hội trên đầu! Hắn muốn mượn tay Tà Vô Nguyệt, quang minh chính đại giết Trác Phàm, sau đó lại dần dần đè ép đánh tan tạp dịch phòng. Nhưng vạn vạn không ngờ là, Trác Phàm hành sự lại tàn nhẫn quả quyết như vậy, nói phản thì phản! Mà lại, còn thành công kéo theo nhiều trưởng lão cung phụng như vậy cùngtạo phản. Cứ như vậy, cái danh tông chủ của Tà Vô Nguyệt hoàn toàn trở nên vô dụng, không có lực chấn nhiếp chút nào! Bấy giờ hắn và Tà Vô Nguyệt còn đứng ở một bên, chẳng những không có tác dụng, ngược lại sẽ đưa thân vào cảnh hiểm nguy, trở thành mục tiêu thanh trừ của đối phương, không như kế hoạch hắn đã chuẩn bị, được chả bằng mất! Trác Phàm ra tay, con mẹ nó thật là nhanh a! Thạch cung phụng cắn môi, thầm hận một trận, vì sao lúc trước không sớm động thủ đi, lúc tiểu tử này xuất ra lệnh bài cố làm ra vẻ, muốn dẫn đi toàn bộ trưởng lão, lẽ ra hắn phải xuất thủ làm thịt tiểu tử này, như vậy, mặc dù không thể để hắn tự tạo trong tội, lại bởi vì bị một đám lão già tạp dịch phòng cản ngăn, nhất định không trị được hắn, nhưng tối thiểu sẽ không cho hắn có cơ hội
tiên hạ thủ vi cường.
Còn bây giờ thì tốt lắm rồi, tiểu tử này với đám này lão bất tử đã thông đồng, chắc chắn trước đó cũng bị tiểu tử này dụ dỗ, có chuẩn bị mà đến, địch mạnh ta yếu, muốn động hắn lại càng không có khả năng. Mà lại, nhóm người mình còn có nguy hiểm vài phút bị tiêu diệt! Vừa nghĩ đến đây, Thạch cung phụng càng đổ mồ hôi đầm đùa, lòng không cam, kế hoạch của hắn còn chưa áp dụng, đã chết từ trong trứng, ẩn nhẫn lầu như vậy, kết quả lại là làm áo cưới cho người khác, thực là không cam tâm a! Thế mà, đúng lúc này, song phương đang trong thời khắc hết sức căng thẳng, một tiếng hét lớn vang lên: "Chờ chút!" Mọi người giật mình, quay đầu nhìn qua, thấy là Dương Sát đang lảo đảo xông ra khỏi đám người, ngăn trước nhấn mã mặt song phương, cười rực rỡ nhìn Tà Vô Nguyệt! Tà Vô Nguyệt khẽ chau mày, bởi vì quyền thế của mình bị đi quá giới hạn, mà bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, một lòng chỉ muốn làm thịt Trác Phàm, hãy còn không thấy rõ tình thế trước mắt, lại giận dữ quát lên: "Dương Sát, ngươi muốn làm gì, ngươi cũng muốn chống lại mệnh lệnh của bản tông chủ sao?" Dương Sát thầm than một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Tà Vô Nguyệt, nhưng cuối cùng vẫn lộ ra một nụ cười người vô hại vật vô hại, khuyên giải nói: “Vô Nguyệt a, ngươi sai rồi. Lần này Trác Phàm mang bọn ta ra ngoài, không làm chuyện gì hại đến tổng môn, mà chính là tiếp tục lập xuống đại công đó. Người làm tông chủ cần phải khen thưởng mới phải, sao có thể căng thẳng như thế?" "Lập công? Lập công cái gì?" Tà Vô Nguyệt nhướn mày, nghi hoặc nói.
Dương Sát dương dương đắc ý cười to lên: "Lập công gì? Ha ha ha... Các huynh đệ, hồi báo chiến tích của chúng ta cho tông chủ đi!" Tất cả mọi người không nói gì, mặc cho Dương Sát một mình cười to :V! Dương Sát có ý đồ rất rõ ràng, đại đa số người đều đã nghe ra, chính là có ý hoà giải, tránh cho song phương đại chiến! Mà Dương Sát để mọi người báo cáo tình hình chiến đấu cho Tông chủ, là
muốn bảo trụ tên tuổi tông chủ cho Tà Vô Nguyệt, ngươi không đoạt vị, ta không làm thịt người, tất cả mọi người đều vui vẻ, tốt biết bao nhiêu? Chỉ là, bọn họ đã thành lập PháiTạo Phản, há có thể nói mặc kệ thì mặc kệ? Coi như giải tán, cũng phải do thủ lĩnh nói với tính đi. Cho nên, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Trác Phàm, chờ hắn đưa ra chỉ thị. Rồi khi nhìn thấy thái độ mọi người như vậy đối với Trác Phàm, Tà Vô Nguyệt càng lên cơn giận dữ, hận không thể chém tiểu tử trước mặt này thành muôn mảnh. Xin người, tông chủ Ma Sách Tông là lão tử, là Tà Vô Nguyệt ! Các ngươi muốn báo cáo tình hình cho lão tử, thế mà còn phải chờ được Trác Phàm đồng ý, các người để lão tử ở đâu trong lòng? Có lẽ thật sự là hỏa khí nơi đáy lòng phát lên làm cho đầu óc cháy đen, Tà Vô Nguyệt luôn luôn khôn khéo, giờ khắc này lại ngẩn người ra, lại vẫn không nhìn ra, trong mắt những trưởng lão cung phụng này sớm đã không có hắn, hắn đã không phải người tông chủ mà bọn họ từng kính sợ. Bây giờ, tất cả mọi thứ mà bọn họ làm, đều sẽ từ một lời của Trác Phàm! Trác Phàm hơi trầm ngâm một hồi, nhìn ánh mắt đầy khao khát của Dương Sát, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, quyết định cho Tà Vô Nguyệt một cơ hội dùng tay giảng hòa cuối cùng, mới nói:
"Bạch cung phụng, ngươi hồi báo tông chủ đi!" Dù sao hắn chỉ muốn dẫn Sở Khuynh Thành cao chạy xa bay, nếu không phải nguy hiểm tới tánh
mạng, hắn cũng không muốn làm ra loại chuyện này, có thể hòa bình giải quyết là không còn gì tốt hơn.
Dương Sát nghe thế thì mừng rỡ không thôi, cảm kích gật đầu với Trác Phàm, Bạch cung phụng nhìn chăm chú Trác Phàm rất lâu, sau đó khẽ gật đầu, nhưng ngữ khí lại lạnh lùng nói: "Trác quản gia lần này mang bọn ta quét ngang Huyền Thiên Tông, chiến quả phong phú, công huẩn chói lọi, quả thật là bất thế chi công của mấy ngàn năm Ma Sách Tổng ta, ngày sau có người như vậy hay không, ta không biết, nhưng tuyệt đối là xưa nay chưa từng có.."