Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1294 - Chương 1303: Không Thì Thôi, Gáy Một Tiếng Ai Nấy Đều Kinh Ngạc (2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1303: Không thì thôi, gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc (2)

Mọi người thấy rất kỳ quặc, nhưng Trác Phàm lại cười thầm không thôi, cũng đã rõ ràng, nguyên lai Thạch cung phụng an tĩnh nhiều ngày như vậy, chỉ chờ đến giờ khắc này a! Có điều, về kế sách âm dương chuyển đổi, người khác có lẽ không hiểu, nhưng Trác Phàm hắn sao có thể không hiểu? Thông qua lợi ích chuyển đổi, minh hữu biến thành địch nhân, địch nhân biến thanh minh hữu, đây chính là Âm Dương Đạo. Thông qua biến hóa chi tiết nhỏ, có thể âm chuyển

dương, dương chuyền âm. Lúc trước, Thạch cung phụng nắm giữ lợi ích nội môn, cho nên Tà Vô Nguyệt xử sự bó tay bó chân, không có cách nào, Tà Vô Nguyệt dẫn mình vào tông môn, hai người liên thủ, trên dưới hợp tác, kẻ xướng người hoạ, ăn sạch nội môn của Thạch cung phụng.

Lúc này, Thạch cung phụng lặng yên lui ra, để hai người vốn là minh hữu sẽ phát sinh mâu thuẫn vì muốn tranh đoạt uy vọng, uy quyền. Có thể nói, uy vọng của Trác Phàm là được Tà Vô Nguyệt giúp đỡ tranh giành được, vì để áp chế nội môn. Nhưng bây giờ, nội môn lui ra khỏi cuộc tranh chấp lợi ích, đồng thời, uy vọng của Trác Phàm lại uy hiếp được Tà Vô Nguyệt, sau đó hai người có tranh đoạt lợi ích, đây là âm dương chuyển đổi. Chờ hai người tranh đấu, Thạch cung phụng lại xuất đầu lộ diện, giúp một bến, diệt một bên, có thể nói không cần tốn nhiều sức, làm cho liên minh của đối phương sụp đổ, đây là thủ đoạn dương

mưu tối cao. Cho dù hai người đều hiểu, nhưng đối mặt uy hiếp càng lớn hơn, cả hai vẫn không nhịn được mà muốn tranh đoạt nhau một phen, không tránh nổi, Thạch cung phụng thì ở một bên tọa sơn quan hổ đấu, hưởng mưu lợi bất chính. Thế nhưng Thạch cung phụng vẫn kém một chiều, chính là Trác Phàm cũng am hiểu lĩnh vực này, am hiểu những thủ đoạn quyền mưu. Cho nên thoạt đầu hắn tận lực tránh mâu thuẫn xung đột với Tà Vô Nguyệt, mà lại một bộ rũ áo thoát ly, để hắn buông lỏng cảnh giác, dù sao tiểu tử này sớm muộn sẽ đi, hắn không cần gấp gáp phải trừ diệt làm gì. Loại tình huống này, một nửa là Trác Phàm thật có ý đó, một nửa là bởi vì thực lực bản thân còn chưa đủ, chỉ là một loại thủ đoạn tự vệ thối.

rồi về sau, biết được Sở Khuynh Thành xảy ra chuyện, Trác Phàm không thể tiếp tục yên lặng nữa. Kết quả là, hắn không thì thôi, gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc, có thể điều động bao nhiêu nhân mã thì điều động hết một lượt. Mà nếu đã phạm phải kiêng kỵ, đi quá quyền hạn, vậy hắn sẽ phạm đến cùng, chuẩn bị luôn cả việc phản nghịch tông môn. Dù sao, khi dốc hết toàn lực, khi thực lực ngươi đủ mạnh, hết thảy quyền mưu tính kế đều không đáng giá nhắc tới. Mà chỗ sơ hở của Thạch cung phụng là đã để Trác Phàm điều động được hai phần ba thế lực của Ma Sách Tổng nghe lời hắn, bên ngoài còn có Lạc gia và tiểu tam tử viên hộ, đây đã là cỗ lực lượng quá mức cường đại. Cho dù Thạch cung phụng liên thủ với Tà Vô Nguyệt, lại khó mà thẳng nổi hắn! Nhưng về điểm này, bây giờ hai người có vẻ như còn chưa phát giác được. Kết quả là, Tà Vô Nguyệt hất tay áo lên, vẫn với tư thái tông chủ, vênh váo hung hăng hét lớn: "Người đầu, tới bắt lại Trác Phàm cho ta!" Tĩnh, chết tĩnh! Lời của Tà Vô Nguyệt truyền vang vào trong tại tất cả mọi người, mọi người lại cứ như không nghe thấy, mắt điếc tai ngo, không có ai hành động. Có người còn trợn mắt, khinh thường bĩu môi! Tà Vô Nguyệt lại mắng to: "Các ngươi làm gì đấy, không nghe thấy lời bản tông chủ sao?" Thạch cung phụng cười nhẹ nói: "Ha ha ha... Tông chủ bớt giận, ta thấy đám trưởng lão cung phụng tạp dịch phòng này thân cận Trác quản gia, không tiện động thủ, như vậy để lão phu dẫn người động thủ, cống hiến sức lực cho tông chủ đi"

Còn không quên khịa mọi người đã thông đồng làm bậy với Trác Phàm, đã không đáng để Tà Vô Nguyệt tín nhiệm. Có điều, lời này của hắn còn thật đúng, những cao thủ tạp dịch phòng này còn thật làm phản, cũng có quan hệ mật thiết với Trác Phàm. Chỉ là hắn không dám nghĩ tới việc, đám người này thật có lá gan này... Thạch cung phụng lạnh lùng nói: "Người đầu, bắt tên nghịch tặc Trác Phàm lại!" Hai lão giả phía sau hắn khom người ôm quyền nói: "Vâng!", sau đó cười tà một tiếng, đi về phía Trác Phàm, Thạch cung phụng nở nụ cười lạnh. Hắn mượn tay Tà Vô Nguyệt, diệt Trác Phàm, sau đó lại diệt tạp dịch phòng cùng đám lão già dám tranh giành với hắn. Thế nhưng, hai người kia còn chưa tới gần Trác Phàm, một cỗ khí thế mãnh liệt mang đầy sát ý lại đột ngột được phát ra từ sau thân thể Trác Phàm, ép thẳng tới gò má hai người kia, làm cho thân thể hai người trì trệ, không thở nổi.

Thạch cung phụng đang vuốt râu, đắc chí vừa lòng, thì đột nhiên thấy cả kinh, một trái tim cũng đến nhấc lên tận cổ họng. Bởi vì hắn thấy, tất cả mọi người sau lưng Trác Phàm như cũng có một ý chí, ánh mắt đồng tâm hiệp lực của mọi người còn có thể ngưng tụ thành một cỗ lực sát khí! Chẳng lẽ... Đám người này. ..đều muốn làm phản... Đến lúc này, dường như Thạch cung phụng mới ý thức được tính nghiêm trọng, trên trán chảy ra tầng tầng mồ hôi lạnh...

Bình Luận (0)
Comment