" Sở Khuynh Thành
mắng nhẹ, nhưng lại vẫn cứ nở nụ cười ngọt ngào. Viên lão ở một bên nhìn, thân thể run rẩy, bất đắc dĩ thở dài: "Uy uy uy... Lão phu đang hỏi các ngươi đấy, đừng có mà xì xào bàn tán sau lưng lão phu thế, lão phu biết cả đấy" Trác Phàm giật mình, quay người trở lại, ôm ôm quyền nói: "Ách, Viên lão, vậy ngài nhường ta làm tông chủ, không hợp tông quy lắm thì phải. Huống hồ, không phải tất cả mọi người đều muốn ta ngồi lên vị trí tông chủ này, đến lúc đó còn không phải vẫn cần một trận sống mái với nhau sao?" Viên lão chậm rãi lắc đầu, cười khẽ nói: "Ngươi sai rồi, người làm tông chủ, tông môn sẽ không tiếp tục lâm vào vòng chiến. Đầu tiên, hơn một nửa trưởng lão cung phụng trong tổng đều là người của ngươi, ngươi làm tông chủ, bọn họ nhất định vạn phần đồng ý. Còn Thạch cung phụng... Ha ha ha, hắn hơi có vẻ có đầu tường cứng rắn mà thôi, hoặc là nói, hắn chỉ vì bản thân nên mới suy nghĩ đủ điều. Người và Tà Vô Nguyệt, ai làm tông chủ, hắn đều sẽ không để ý, càng sẽ không vì Tà Vô Nguyệt hay tông môn mà liều mạng. Vừa rồi hắn muốn co cẳng chạy trốn đó, đã đủ để chứng
minh, hắn chỉ muốn lợi cho bản thân mà thôi."
"Người như này, có trong tông môn, cân nhắc việc đẩy người ngồi phía trên, sẽ thấy người cũng là lựa chọn tốt. Dù sao ngươi là người đã từng đấu thắng cả hoàng đế Thiên Vũ, về đế vương chi thuật, ngươi hẳn là rất lành nghề ha!" "Ách, Viên lão, đây không phải vấn đề có lên được hay không, mấu chốt là ta và Khuynh Thành.." Trác Phàm vẫn còn muốn từ chối, Viên lão lại quả quyết khoát khoát tay, ngắt lời: "Bản thân gây ra rắc rối, làm tan rã tầm trung thành của mọi người đối với Tà Vô Nguyệt, làm cho nội bộ lục đục, hắn đã khó làm tông chủ nữa. Nếu bây giờ người vẫn muốn rời đi, Ma Sách Tông sẽ trở nên năm bè bảy mảng, nghi ngờ lẫn nhau. Cho nên, người tuyệt đối không thể đi. Dù sao, bây giờ Tà Võ Nguyệt đã mất đại thế, mà tất cả đều do người tạo thành. Về công về tư, người đều phải có trách nhiệm!" Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ có thể ảm đạm gật đầu. "Còn tông quy a... Ha ha ha, ngươi vừa hỏi lập trường của lão phu nhể? Vậy bây giờ lão phu nói cho
người biết, lập trường của lão phu luôn là làm cho Ma Sách Tông hưng thịnh lên, tông quy cứng nhắc có thể vứt hết nếu cần. Chỉ cần là có chỗ tốt cho tổng môn, quy củ gì cũng có thể phế bỏ, xem như quy củ ma đạo cấm nam nữ tư tình, ta cũng có thể phế cmn đi luôn!" Viên lão đầy thâm tình nói: "Trác Phàm, ta biết người chưa từng để tông môn trong lòng, kể cả tạp dịch phòng mà một tay người dựng lên cũng giống vậy. Nhưng vừa trước đó, khi ta nghe người nói ngươi là đệ tử Ma Sách Tông, tổng môn là nhà ngươi, dù ta biết rõ đó chỉ là một cái cớ của ngươi thôi, nhưng ta vẫn không thể không cảm thấy ấm lòng. Lão phu thật sự hi vọng, tương lai, câu nói này của ngươi có thể trở thành sự thật!". Trác Phàm run run nhìn Viên lão, thăm thẳm nói: "Từ trước tới giờ ta sẽ không coi nơi nào là nơi gắn bố, trừ phi có người ta quý trọng."
"Nhân tính... Vốn nên như vậy!" Viên lão khẽ cười một tiếng, đạm mạc gật đầu, rồi phất phất tay nói: "Dù sao vị trí tống chủ này, người sẽ không thoát được đầu, các ngươi ra ngoài đi!" Trác Phàm gật đầu, rồi kéo Sở Khuynh Thành, cả hai khẽ khom người trước Viên lão, chầm chậm lùi ra ngoài đi, nhưng mới đi được mấy bước, Viên lão lại lên tiếng: "Chờ một chút!" "Thế nào, Viên lão?" Trác Phàm quay đầu hỏi. Viên lão trầm ngâm một hồi, trong tay đột nhiên xuất hiện một ngọc giản, sau đó ném về phía Trác Phàm. Trác Phàm tiếp nhận, không hiểu cho lắm. Viên lão nở nụ cười đắng chát, thở dài nói: "Đây là Bản Chân Quyết mà lão phu lĩnh hội nhiều năm nên sở ngộ ra, có lẽ sẽ là trợ giúp để ngươi thăm dò đại đạo!" "Bản Chân Quyết?" Trác Phàm kinh ngạc nói.
Viên lão gật đầu: "Đúng vậy a, Bản Chấn Quyết! Người trong hỗn độn đến nay, xuất sinh đều mang một chữ “Chân, nhưng năm tháng làm hao mòn, chữ Chân” đó càng ngày càng hư huyễn. Thế nhưng, phàm là người tu hành, mặc kệ ma đạo hay chính đạo, sau cùng đều phải quay về thiên đạo, làm xuất hiện lại chữ Chân này trong tâm. Thế nhưng sau khi tìm lại được chữ Chân đó, quay về thời khắc xuất sinh, thì lại làm sao, phải chăng đây chỉ là một vòng tuần hoàn, hay là một loại thăng hoa khác? Nếu chỉ là tuần hoàn, vì sao mọi người lại phải năm này tháng nọ tu luyện, sau cùng quay trở lại bản ngã, tìm về sơ tâm?" "Lão phu một mực trăm bề khó lường giải, cho nên ngộ ra quyển Chân Quyết này, mặc dù không tính là công pháp thượng đẳng gì, nhưng lại có thể giúp tu giả bình tâm tĩnh khí, khỏi bị tâm ma quấy rầy, coi như là chỗ khó được nhất!"
Cái gì, tránh tâm ma? Trác Phàm kinh hãi, tay cầm ngọc giản này lại khẽ run lên. Người tu đạo sợ nhất tẩm ma quấn thân, nhẹ thì ngừng bước không tiến, nặng thì rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, pháp quyết này thế mà có thể khiến người ta tránh được tâm ma vây khốn, nếu là thực thì nó đúng là bảo vật vô giá a!
Hắn vạn vạn không ngờ, tu giả phàm giai như Viên lão lại có thành tựu ngộ đạo cao như thế. Đại khái đây chính là ngành nghề nào cũng có chuyên gia đi. Lão đầu này, tuy tu vi kém xa thượng cổ thập đế, nhưng quả thật là một bậc đại trí giải Nhất thời, ánh mắt Trác Phàm nhìn Viên lão, càng thêm đầy sư tôn kính...