Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1301 - Chương 1310: Bản Chân Quyết(1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1310: Bản Chân Quyết(1)

Cái gì? Trác Phàm giật mình, đầy kinh ngạc hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì, muốn phế Tà Vô Nguyệt? Ngươi là đại cung phụng Ma Sách Tông đó, tông môn loạn, chẳng những không giúp tông chủ trấn áp phản loạn, còn phế tông chủ, nâng phản tặc lên, vậy ngươi có còn biết quy củ tông môn ở đâu?" "Quy củ? Ngươi thế mà biết quy củ tông môn?" Viên lão bất đắc dĩ trợn mắt, hừ nhẹ một tiếng, rất nhanh lại cảm thấy không ổn, quái dị nhìn thấy Trác Phàm, nhướng mày nói: "Trác Phàm, đây có phải có điểm gì là lạ hay không, làm sao người mưu phản còn mắng chửi lão phu làm việc không theo quy củ tông môn? Tất cả mọi phiền phức không phải đều do người gây ra à?!" Ách! Trác Phàm hơi trầm ngâm một trận, cuối cùng gật đầu nói: "Đúng vậy a, vậy thì sao, tối thiểu lập trường của ta sáng tỏ. Thế nhưng Viên lão ngài thân là đại cung phụng tông môn, lập trường

của ngài thật khiến ta khó hiểu, không thể không hoài nghi!". "Ha ha ha... Thì ra là thế!" Viển lão bật cười, "Vậy thì tốt, chắc người cảm thấy lão phu thân là đại cung phụng, lẽ ra nên xuất thủ trấn áp các ngươi, vì sao lại gọi các ngươi đến nói chuyện tốt lành kiểu này? Chẳng lẽ ngươi không sợ, lão phu bắt giặc phải bắt vua trước?" Trác Phàm thở dài ra một hơi, nghiêm sắc mặt, suy nghĩ một hồi bèn thản nhiên nói: "Viên lão, điều này, ta đúng là đã nghĩ tới, mà lại tổng thể mà nói, nó chiếm tỷ lệ rất lớn sẽ xảy ra. Nhưng ta vẫn còn nguyện ý tin tưởng, với giao tình của hai người chúng ta, sẽ có cách giải quyết khác, ngài

sẽ không chọn con đường này." "Ngươi cảm thấy lão phu còn có biện pháp khác sao, nói nghe coi?" Viển lão thản nhiên nói. Trác Phàm hơi suy nghĩ chút, đồng thời còn chăm chú để mắt tới ánh mắt thâm thúy của Viên lão, thử dò xét nói: "Tỉ như... lấy thân phận của ngài, dễ dàng tiêu trừ mâu thuẫn song phương, bỏ qua việc này, tất cả đều vui vẻ. Hoặc là trục xuất kẻ cầm đầu là ta khỏi tông môn, 100.." "Hừ, nghĩ hay lắm!" Viên hừ lạnh, lão hung hăng trừng Trác Phàm, mắng to: "Tiểu tử ngươi, quả nhiên không phải thứ gì tốt, tất cả đều có lợi cho ngươi, chuyện thì làm cho thật lớn, bản thân lại muốn dễ dàng phủi mông rời đi, không để ý những trưởng lão cung phụng vì người mà xuất sinh nhập tử, ngươi thật là không có coi bọn họ là người trong nhà a!" Trác Phàm thầm run lên, hơi co rụt đầu lại, bất đắc dĩ thở dài, thầm than, Viên lão quả nhiên không phải dễ lừa gạt! Viên lão chỉ tay ra bên ngoài, lạnh lùng nói: "Nếu không có chuyện lần này, những người này đều sẽ an giữ bổn phận, vì tông môn mà các cung tận tụy. Nhưng người lôi kéo bọn họ cùng đánh Huyền Thiên Tông với người, trên thân bọn họ đã không sạch sẽ, xem như triệt để cột vào một thuyền với người. Sau đó người lại đánh động đến bọn họ, cái lý lẽ không phản thì cả đám toang của ngươi thật hay đó, đâm sâu vào ma tâm. Lúc trước bọn họ không có ý nghĩ này thì thôi, thậm chí bọn họ còn không dám nghĩ, giờ bọn họ có ý nghĩ này, sao có thể dễ dàng trấn an, sao có thể dễ dàng để song phương dừng tay giảng hòa là xong?" "Huống chi, còn có một số người, đoán chừng đã dự định một bước lên trời. Vừa mới đó Dương Sát khổ tâm tạo nên cơ hội hoà giải, ngươi nhìn xem bọn họ là phản ứng gì, bọn họ tình nguyện chiến, chứ không muốn an phận dùng tay, tâm không thể bình tĩnh. Lúc này, đã không phải là vấn đề

người và Tà Vô Nguyệt muốn hòa hòa, mà chính là đám người kia muốn được tất cả, muốn có được quyền lực lớn hơn trong tông môn. Nói cách khác, bọn họ muốn thông qua việc đẩy người ngồi lên trên vị trí Tông chủ, sau đó tự biến mình thành công thần!" "Điểm này, ngươi chắc cũng rất rõ ràng. Dù lão phu ở giữa làm người điều giải, tạm thời đè xuống phong ba. Nhưng không nói trước Tà Vô Nguyệt lòng dạ hẹp hòi có thể i dung hạ bọn họ hay không, cho dù là những trưởng lão cung phụng tạp dịch phòng, chắc sẽ không chịu nổi mấy ngày, lại nháo cứng lên. Đến lúc đó, người thì dễ dàng cao chạy xa bay, để lại cho Ma Sách Tông một đám cục diện rối rắm, tự giết lẫn nhau. Trác Phàm, đây chính là dự định của ngươi chứ gì??!" Ân... Trác Phàm hơi trầm ngâm, lại không nói gì, rồi quay đầu nhìn về phía Sở Khuynh Thành, nhỏ giọng mật ngữ nói: "Khuynh Thành, lão gia hỏa này cao tuổi rồi, vậy mà không hồ đồ, tinh ý cực kỳ nha, xem ra chúng ta phải bị hắn trói chặt ở chỗ này rùi!" Sở Khuynh Thành gật đầu, rồi lại nhíu mày hỏi: "Đúng vậy a, đại cung phụng Ma Sách Tông quả nhiên không đơn giản, danh bất hư truyền. Có điều, hắn vừa mới sở thuyết một chuỗi dài dự đoán, thật sự đều là ý nghĩ của ngươi sao?" Trác Phàm gật đầu nói: "Tám chín phần mười là vậy ý, quan hệ giữa các tông Tây Châu rắc rối khó gỡ, sóng ngầm cuồn cuộn, ta vẫn hy vọng mang nàng đến một nơi yên bình mà sinh sống. Thực vừa rồi Dương Sát tạo cơ hội hòa giải, ta cũng muốn thuận nước đẩy thuyền, vượt qua một kiếp này, toàn thân trở ra. Nhưng không ngờ đám người Bạch cung phụng muốn chơi lớn, lòng họ thật sự rất muốn thay đổi triều đại, làm khai quốc công thần, làm cho Tà Vô Nguyệt tức điên lên. Có thể tưởng tượng, dù ta không làm tông chủ, nhưng sau khi rời đi nơi này, Tà Vô Nguyệt cùng cao tầng tạp dịch phòng đã là thế thành nước lửa, khó có thể tương dung, kết cục về sau chắc cũng như

Viên lão phỏng đoán, cuối cùng diễn biến thành đại nạn của tông môn!" "Vậy chúng ta há không phải là châm lửa rồi chạy, để lại song phương nhân mã chém giết, có phải quá không ổn hay không?" "Ta quản bọn họ nhiều như vậy làm gì, vốn chính là sử dụng bọn họ đi cứu nàng, bây giờ nàng đã được cứu ra, bọn họ có chém giết nhau đến máu chảy thành sống, ta cũng không quan tâm, chỉ có hai chúng ta cao chạy xa bay là được!" "Bại hoại, huynh thật tà ác, dù nói thế nào người ta đều đã giúp chúng ta.

Bình Luận (0)
Comment